Nam Thần Bình Hoa

Chương 38: Chương 38: Hát




Mười lăm tuổi, Trì Ngụy bị đưa ra nước ngoài. Thời điểm mười bốn tuổi, hắn còn đang học lớp mười một, chuyện đó cũng đã cách đây mười năm. Năm mười bốn tuổi ấy, hắn từng gặp một trận bạo lực học đường, à không, chính xác là bạo lực ngoài trường. Một đám xã hội đen vây đánh hắn trong hẻm, cực kỳ mạnh tay, tuyệt đối không phải chỉ muốn dạy hắn một bài học.

Đối với Trì Ngụy mà nói, đó là một lần tai bay vạ gió nói mà không nghĩ, nguyên nhân chỉ vì hắn từ chối một cô bé mới gặp có mấy lần thích mình mà mình không thích.

Trẻ con thành phố D xem nhiều, biết nhiều, trưởng thành sớm. Trì Ngụy phát ɖu͙ƈ sớm, cao ráo, trắng trẻo, đẹp trai, gia cảnh tốt, học giỏi, tích cực tham gia các hoạt động thể thao trong trường, cũng được gọi là hot boy.

Vào lúc ấy, Trì Ngụy học nhảy lớp, vào trường cấp 3 tốt nhất thành phố D. Ở trong đó nhiều người có tiền cho con cái theo học, thành tích của trường tốt, tính ra là trường có điều kiện tốt nhất trong thành phố.

Thế nhưng, dù vậy thì quanh trường học vẫn có lưu manh, thế nhưng loại người đó không gây chuyện với học sinh cấp ba.

Hơn nữa trước cổng trường cấp 3 còn bố trí nhiều bảo vệ có võ, mà bình thường học sinh gia cảnh có điều kiện đều có xe riêng đưa đón, người ngoài trường không có thẻ muốn vào phải đăng ký, trừ người nhà học sinh và người thân của giáo viên, còn lại không có vào. Chính vì vậy mà muốn gây sự cũng rất khó.

Cho nên Trì Ngụy cũng không nghĩ rằng một ngày kia sẽ bị lưu manh bao vây. Thiếu niên xuất sắc mọi mặt như hắn đương nhiên sẽ có nhiều người thích. Thế nhưng Trì Ngụy kiêu căng, ngạo mạn không coi trọng những em gái đó, từ chối người ta thẳng thừng, không để nghĩ lung tung.

Trì Ngụy không thương hoa tiếc ngọc, cũng không quan tâm mấy cô bé buồn bã, đau khổ thế nào. Theo lý mà nói, người khác thấy hắn hành động rất được, không thích thì nói thẳng, dây dưa không dứt mới gọi là khốn nạn.

Thế nhưng mà nhóm vệ tinh của mấy cô bé thì không thấy thế. Bọn họ sẽ thấy Trì Ngụy là thằng ngu, dám làm tổn thương em gái tốt như vậy. Bọn họ muốn che trở trăm bề cho người mình yêu mà Trì Ngụy dám coi thường tình cảm tốt đẹp đó.

Một em gái yếu đuối có vẻ trong sáng bị Trì Ngụy từ chối, dường như hình tượng là kiểu em gái nhà bên. Mà người ta thường nói em gái nhà bên thường được anh trai nhà bên thích. Thì anh trai nhà bên đó là kiểu đại ca đường phố, biết nữ thần của mình thất tình, gã vừa vui vừa bực.

Gã vui vì nữ thần không rơi vào lòng của thằng nhà giàu đẹp trai nọ, cũng bực tức vì Trì Ngụy không biết suy nghĩ dám làm tổn thương người trong lòng gã. Người trẻ tuổi thì hay bị kϊƈɦ động, đặc biệt là thiếu niên lêu lổng bị tình yêu làm mờ mắt.

Ủ mưu tới nửa năm, người này cuối cùng cũng chờ được tới ngày Trì Ngụy lạc đàn, nhanh chóng gọi đàn em tới, vây người trong một cái hẻm nhỏ. Tục ngữ có câu, hai đánh một không chột cũng què, huống hồ không phải chỉ một hai người mà là hơn hai mươi tên đem theo vũ khí lại có kinh nghiệm đánh nhau.

Kết quả của Trì Ngụy khỏi nghĩ cũng biết. Sau khi bị một tên lưu manh cầm gậy đánh lén thành công, hắn trở nên chật vật hơn. Nhưng kẻ đó toàn nhằm mặt hắn mà đánh, Trì Ngụy đỡ đòn khiến cho bộ đồng phục loang lổ máu.

Những kẻ này đang hăng say đánh, bỗng nhiên vang lên một âm thanh giống như tiếng chuột gặm đồ ăn, trong hẻm nhỏ yên tĩnh, âm thanh đó lại càng vang dội. Trì Ngụy nhìn về hướng đầu hẻm bằng đôi mắt đầy hy vọng nhưng khi nhìn thấy một đứa bé thì niềm hy vọng ngay lập tức bị dội nước lạnh.

Mấy tên côn đồ nhìn thấy người đến là đứa nhỏ, định để kệ cho nó đi nhưng lại đột nhiên đổi ý, phái hai người đi bắt người: “Trước cứ nhốt nó vào đã, bắt nó đưa tiền với di động ra. Đừng động tay chân vội, nó không nghe thì đánh. Chờ đánh thằng này cho hả giận rồi thả sau.”

Bé trai kia nhìn rất đẹp, ăn mặc kiểu con nhà giàu, không dọa nó thì nó cũng không biết sợ, đám lưu manh nghĩ vậy. Thế nhưng bé trai kia đương nhiên không nghe lời bọn chúng. Vừa cầm gậy lên định đánh gãy xương đùi Trì Ngụy, chúng đã thấy bên đứa nhỏ bỗng nhiên vang lên mọt tiếng động kinh thiên động địa, khiến cho mọi người phải giật mình.

Vốn là đám lưu manh định vùi dập Trì Ngụy nhưng lại bị rời sự chú ý đi, thế nhưng gã chưa kịp mở miệng đã bị một đội vệ sĩ vũ trang từ đầu đến chân xông đến, chỉ với hai ba động tác đã đè chúng trêи mặt đất, đánh cho kêu cha gọi mẹ. Mà đứa bé đẹp đẽ kia cầm hạt dẻ đi xuyên qua đám người, không thèm liếc mắt nhìn.

Đứa trẻ kia chính là Tần Ức chớ-nên-động-vào.

Từ mười tuổi đến giờ, phần lớn thời gian đều ở nhà lớn họ Thạch nhưng Thạch Tĩnh Chi không hề hạn chế sự tự do của cậu, chỉ cần không đến “một phòng ba quán” (*) mà học sinh trung, tiểu học bị cấm đến, còn lại muốn đi đâu chơi cũng được.

(*)từ “tam phòng nhất thính” em chế lại. Nó là: Quán mạt chược, quán bi-a, quán net, phòng chiếu phim.

Có thể là do Tần Ức nhìn rất thu hút bọn lưu manh trộm cướp, chỉ cần không ra ngoài cùng Thạch Tĩnh Chi thì đều tình cờ gặp chuyện hư thế này. Hoặc là nhìn cậu giàu, có người muốn cướp, hoặc là gặp lưu manh đang đánh cướp người khác, xung quanh không có ai, chỉ có mỗi cậu bắt gặp.

Hơn nữa có thể do Tần Ức không thu hút con gái, hội chị em thanh toán nhau thì cậu chưa thấy bao giờ, chỉ gặp hơn trăm vụ cả cướp tiền cả cướp sắc, cả hung thủ, cả nạn nhân đều là nam.

Tần Ức không thích lo chuyện bao đồng thế nhưng có mấy kẻ lại cứ thích ăn đòn. Không cần biết kẻ xấu ác bao nhiêu, không có ai có thể lại gần Tần Ức. Thường thường, mỗi lần xuất hiện kẻ nào muốn đùa giỡn trai đẹp nhà người ta, không cần Tần Ức làm gì đã bị vệ sĩ của cậu sút bay mấy mét.

Lần nọ Tần Ức đi trung tâm thành phố chơi. Để mua hạt dẻ của cửa hàng mà cậu thích ăn nhất, cậu đi tới trường cấp ba ở thành phố D mua, mua xong thì men theo đường trong hẻm nhỏ đi.

Khi ấy, dung mạo của Tần Ức vẫn chưa khiến người ta quá ấn tượng nhưng vì an toàn cậu vẫn đội mũ lưỡi trai đè thật thấp, đeo thêm cả kính râm to đùng che cả nửa mặt, nhìn y như ngôi sao.

Tần Ức mười hai tuổi mới cao một mét năm mươi, mặc áo khoác da đen, đội mũ, lúc tháo kính râm đang đeo xuống nhìn trẻ măng.

Những người được Tần Ức cứu, có loại vì quá nhu nhược nên bị bắt nạt, có loại người vì quá kiêu ngạo nên bị dạy dỗ, thi thoảng thì có vài người vì quá xuất sắc nên bị người ta ngứa mắt, Trì Ngụy chỉ là một trong số đó, cậu cũng chẳng bận tâm lắm.

Nhưng người được cứu tất nhiên sẽ khắc ghi thiếu niên đẹp đẽ vào trong lòng. Trì Ngụy lớn đến ngần này chưa bị ai xem thường như thế bao giờ. Hắn không cảm kϊƈɦ Tần ức lắm vì biết đối phương chỉ tiện tay cứu mình mà để ý việc Tần Ức không thèm liếc mình cái nào đã bỏ đi.

Vào lúc ấy, tuy thể hiện ra ngoài vẻ trưởng thành nhưng dù sao cũng chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, tâm lý tuổi dậy thì, suy nghĩ về Tần Ức kiểu như “Này, cậu thiếu niên kia, chúc mừng cậu đã có được sự chú ý của tôi.”

Sau khi an toàn trở về nhà, hắn nhờ quan hệ Trì gia hỏi thăm xem đứa nhỏ đẹp mắt kia là ai, tiện thể “chào hỏi” mấy kẻ đã đánh hắn. Sau khi biết nguyên nhân mà Trị Ngụy vướng phải vụ tai bay vạ gió này, nhà họ Trì nhờ quan hệ khiến cho cô bé là nguồn cơn của tai họ đó phải chuyển trường.

Tuy rằng thoạt nghe thì cô bé có vẻ vô tội nhưng Trì gia đã điều tra rõ ràng rồi. Nếu không phải cô muốn chết muốn sống vì Trì Ngụy thì gã trai kia cũng không kϊƈɦ động đến thế.

Hơn nữa cũng qua nửa năm rồi, nếu không phải cô vẫn thương nhớ Trì Ngụy tới mức tiều tụy cả người thì gã lưu manh kia cũng không bị ám ảnh tới mức mà phải ra tay ác độc như vậy. Trì Ngụy vô tội biết bao, đi trước đón đầu, cứ thế về sau cô gái nào bị từ chối thì mấy gã lưu manh thích mấy cô đó đến báo thù thì môi trường sư phạm sẽ gặp nguy hiểm.

Đương nhiên là bọn họ cũng ra tay có chừng mực, để cô bé chuyển sang trường học tốt, quy định nghiêm khắc, bố mẹ cô bé cũng hài lòng.

Lúc ấy thì thế lực của Thạch thị chưa so được với bây giờ. Thạch Tĩnh Chi dù là có coi trọng Tần Ức nhưng chưa tới mức giấu kín như hiện tại. Người phụ trách điều tra vụ của Trì Ngụy ở nhà họ Trì có ý muốn tặng quà cảm ơn ân nhân cứu mạng nên điều tra ra được.

Cửa Thạch thị rất cao. Trì Ngụy và người nhà họ Trì đem quà theo tới, Tần Ức lúc ấy đang ngồi bên cạnh Thạch Tĩnh Chi chỉ ngẩng đầu lên nhìn bọn họ một cái rồi tiếp tục ngồi chơi.

Hai nhà có ý hợp tác với nhau, Thạch Tĩnh Chi cũng muốn để đứa nhỏ có bạn xấp xỉ tuổi để chơi cùng. Lúc đó Trì Ngụy cũng không xu nịnh Tần Ức, chỉ khi nào được nghỉ thì sẽ tới nhà lớn họ Thạch để phụ đạo cho Tần Ức. Nếu không phải Thạch Tĩnh Chi thấy thái độ của Trì Ngụy có gì đó sai sai thì nhà họ Trì cũng không đưa Trì Ngụy đi sớm như vậy.

Nhưng đối với Trì Ngụy thì Tần Ức là nghiệt duyên, còn đối với Tần Ức thì hắn chỉ là người qua đường A đã từng dạy mình. Mười năm trôi qua, tuy rằng cậu vẫn nhớ chuyện cũ nhưng lại không nhận ra Trì Ngụy, cũng không có tí tình cảm nào.

Tình cảm của Trì Ngụy cực kỳ sâu nặng, hơn nữa, nhìn phản ứng của hắn ở hội trường, rõ ràng là chưa quên Tần Ức.

Đối với Trì Ngụy, Tần Ức là nốt chu sa nơi trái tim, là ánh trăng sáng khó quên nhưng đối với Tần Ức, hắn chỉ là cái cây, cọng cỏ ven đường.

Nghĩ đến ánh mắt đáng ghét của Trì Ngụy, Thạch Tĩnh Chi giả bộ vô ý hỏi Tần Ức một câu: “Em còn nhớ Trì Ngụy nhà họ Trì không?”

Tần Ức ngơ ngác, hắn nhắc lại: “Là Trì Ngụy em từng cứu đó.”

“Nhưng em cứu nhiều người rồi mà.” Tần Ức lại là kiểu càng lớn càng không thích ra ngoài một mình. Đặc biệt là đến lúc làm nghệ sĩ rồi lại càng không có cơ hội đi ra ngoài một mình. Nếu nói đến việc cứu người thì cũng phải là giai đoạn cách đây mười năm rồi, làm sao mà nhớ nổi.

“Năm đó, quan hệ giữa em và hắn ta tốt lắm mà, em không nhớ sao?” Thạch Tĩnh Chi vừa vui mừng vừa cay đắng, một khi người ta đã hiểu sai thì không còn thiết gì logic nữa.

Tần Ức vẫn còn một chút ấn tượng đối với Trì Ngụy. Cậu nhìn sắc mặt Thạch Tĩnh Chi nhưng lại không nhìn thấu được suy nghĩ của đối phương. Cố nghĩ thêm một chốc, cậu nói: “Có phải Trì Ngụy là người khóc thảm thiết ở sân bay không? Lớn vậy rồi còn khóc như thế, thật mất mặt.”

Ở nhận thức của Tần Ức, nước mắt cực kỳ quý giá. Từ khi sinh ra tới giờ, cậu chưa từng khóc, mà Thạch Tĩnh Chi cũng chưa từng khóc trước mặt cậu. Hơn nữa, tục ngữ Trung Quốc có câu “Nam nhi không dễ rơi lệ”, gào khóc đối với cậu là một việc cực kỳ mất mặt, chẳng tốt đẹp tí nào.

Phản ứng của cậu khiến Thạch Tĩnh Chi thở phào nhẹ nhõm nhưng hắn vẫn hỏi: “Thế nếu người đó là anh thì sao?” Nếu cũng phải xa nhau mười năm, có phải Tần Ức sẽ quên hắn đi giống như quên Trì Ngụy không.

Tần Ức bị câu hỏi này của hắn làm cho ngơ ngác, phải đến khi Thạch Tĩnh Chi nghiêm mặt lặp lại lần nữa cậu mới hiểu được ý cả đối phương: “Nhưng anh lúc nào cũng ở với em mà, em sẽ không quên anh đâu.”

Thạch Tĩnh Chi biết điều này, chắc chắn sẽ không có trường hợp “Nếu như” kia xảy ra. Thích một người thì hay suy nghĩ vẩn vơ, mặc dù Trì Ngụy không so sánh được với mình nhưng hắn vẫn cứ thích so đấy. Giống như mấy cô gái đang yêu hay hỏi “Mẹ anh và em cùng rơi xuống nước thì anh cứu ai trước?” vậy.

Vấn đề này trả lời thế nào thì ổn, nếu vừa mới tiếp xúc đã phải xa Thạch Tĩnh Chi mười năm thì không chắc là sẽ nhớ được. Dù sao thì ông trời đưa ra quá nhiều biến số, chính ký ức của cậu trước năm mười tuổi cũng rất mờ mịt nhưng lúc này đây thì không thể do dự nhiều được. Tần Ức nhìn vào đôi mắt thăm thẳm của đối phương, gằn từng chữ: “A Tĩnh không giống như mấy người đó.”

Tuy cậu không trả lời thẳng câu hỏi nhưng chỉ câu nói kia thôi cũng đã khiến Thạch Tĩnh Chi hài lòng. Hai người đang nghỉ ngơi trong phòng khách sạn bỗng có hai nhân viên gõ cửa: “Thạch tiên sinh, bây giờ là tám giờ, ngài nên xuất hiện rồi ạ.”

“Được rồi, chúng tôi ra ngay đây.” Tần Ức đứng lên từ ghế salon, mở cửa phòng mà Thạch Tĩnh Chi rời khỏi xe lăn, bước tới.

Tần Ức vừa quay đầu thấy hắn đang ở phía sau mình thì nhíu mày, vội hỏi: “A Tĩnh, anh nên ngồi đi, chân không đau sao?”

Thạch Tĩnh Chi lắc đầu: “Chân anh không bị tàn tật, đi lại chút cũng tốt hơn mà. Hơn nữa nhiệt độ ở đây cũng ổn, đầu gối anh không bị đau quá.”

Dù như vậy nhưng Tần Ức vẫn kéo Thạch Tĩnh Chi ngồi xuống. Cậu không sợ ánh mắt dị nghị của người khác, chỉ Thạch Tĩnh Chi đau chân quá rồi ngã xuống.

Khi hai người đi xuống rất nhiều người sững sờ. Phải biết rằng ở đây có rất nhiều người cho rằng Thạch Tĩnh Chi bị tàn phế, ghen tị với hắn đành phải lấy sự khiếm khuyết của hắn để tự an ủi bản thân. Giờ đây nhìn người ta đi đứng vững vàng thế kia đột nhiên bọn họ hiểu ra, trước kia người ta ngồi xe lăn chỉ vì người ta lười thôi, chỉ là để đùa giỡn bọn họ thôi.

Thạch thị vốn thần bí, việc Thạch Tĩnh Chi có tật không có thật, hẳn là chuyện ốm đau bệnh tật cũng chỉ là làm màu cho người ngoài xem. Giả bộ bệnh tật được cái gì, ít nhất là cũng cho người ta thấy là tôi thật dễ bị bắt nạt, mấy người mau đến xem miếng mỡ mang tên Thạch thị này đi nào.

Không ít người tưởng tượng ra một vở kịch đấu đá nội bộ Thạch thị vô cùng đặc sắc, tìm ra trăm ngàn nguyên nhân cho việc Thạch Tĩnh Chi trước giờ tàn phế còn bây giờ đi lại được. Thế nhưng dù bọn họ có nghĩ ra nhiều lý do hơn nữa thì cũng không ảnh hưởng gì tới Thạch Tĩnh Chi.

Chờ nhân vật chính của buổi sinh nhật, Thạch Tĩnh Chi, tới lúc phải lên phát biểu, Tần Ức thả tay ra để hắn đi một mình lên trêи phát biểu. Ngoại trừ người Thạch thị, dường như ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía đùi Thạch Tĩnh Chi.

Thế nhưng, hẳn là bọn họ phải thất vọng lắm bởi không có người đỡ thì Thạch Tĩnh Chi vẫn đi lại vững vàng, nhìn không giống tàn tật một chút nào.

Đầu tien, Thạch Tĩnh Chi nói khách sáo vài câu: “Cảm ơn mọi người đã bớt thời gian tới tham gia tiệc sinh nhật của tôi và chuẩn bị quà sinh nhật thật chu đáo. Hi vọng hôm nay mọi người sẽ tham gia buổi tiệc thật vui vẻ.”

Nói tới đây, hắn ngừng một chút. Ngay lập tức, tiếng vỗ tay bên dưới vang lên như sấm. Ánh mắt Thạch Tĩnh Chi di chuyển từ phía những người tham gia về phía Tần Ức “Hôm nay mời mọi người lại đây, ngoại trừ lý do sinh nhật, tôi còn một việc muốn tuyên bố.”

Tần Ức ngước mắt lên nhìn hắn. Thạch Tĩnh Chi vẫy vẫy cậu. Tần Ức đi lên đứng bên cạnh Thạch Tĩnh Chi.

Đối phương nắm đầu vai cậu: “Hôm nay tôi muốn giới thiệu, Tần Ức, cổ đông lớn thứ hai của công ty giải trí Tĩnh Ức, nắm 40% cổ phần.”

Hắn vừa dứt lời, bên dưới đã bàn tán xôn xao. Trước đây Tần Ức cũng đi theo bên cạnh Thạch Tĩnh Chi nhưng chưa từng hiện diện ở trường hợp thế này. Bên ngoài chưa từng nghe nói Thạch Tĩnh Chi có một em trai. Tần Ức nhìn lớn như vậy, không thể là con riêng của Thạch Tĩnh Chi được.

Có không ít người đã nhận ra Tần Ức, chính là người diễn viên hang ba mà có hai scandal lớn kia.

Không ít người cảm thán thái độ Thạch Tĩnh Chi đối với bạn giường, tuy công ty giải trí Tĩnh Ức chỉ là một trong vô số sản nghiệp ủa tập đoàn Thạch thị nhưng cũng là một miếng mỡ to rồi. 40% kia cũng nâng giá trị hiện tại của Tần Ức lên tới một tỷ (~ khoảng 3400 tỷ tiền Việt nha mấy má)

Về phần tại sao bọn họ lại thấy quan hệ giữa Tần Ức và Thạch Tĩnh Chi là bạn giường thì lại có lẽ nào gia chủ Thạch thị lại cho tiền vệ sĩ sao? Hơn nữa Tần Ức lại còn đẹp như vậy, khẳng định kỹ năng mặt kia cũng rất giỏi. Tần Ức lại còn là một minh tinh nhỏ, trước đây rõ ràng không nổi, gần đây lại dột nhiên hot lên chắc chắn là dỗ được vị kia vui vẻ.

Nơi này cũng có có một số tiền bối am hiểu giới giải trí, giới nghệ thuật, còn có mấy nữ minh tinh gả vào nhà giàu làm phu nhân đều biết Tần Ức nổi tiếng kỹ năng diễn kém.

Mà kể cả có không thuộc giới này thì để ý TV và internet một chút cũng biết minh tinh Tần Thiều có một gương mặt anh tuấn hơn người nhưng kỹ năng diễn xuất lại kém cỏi.

Coi như có là fan Tần Ức bình thường cũng chỉ nói chuyện về nhan sắc thần tượng mình chứ cũng không nhắc tới kỹ năng của cậu.

Thế nhưng coi thường thì coi thường, khi Thạch Tĩnh Chi nói thì bọn họ vẫn vỗ tay nhiệt tình. Hơn nữa, mặc kệ Tần Ức dựa vào nhan sắc hay kỹ năng giường chiếu thì bây giờ người ta cũng có tiền rồi, so với phần lớn người ở đây thì nhiều hơn nhiều.

Kết thúc tiết mục violin và vẽ tranh cát, người MC tuyên bố tiết mục cuối cùng của đêm nay là của Tần Ức: “Sau đây, là một ca khúc do Tần Ức biểu diễn thay cho lời chúc mừng sinh nhật tới ngài Thạch.” Người MC nhìn tên ca khúc viết lung ta lung tung, quyết đoán lược đi luôn khỏi giới thiệu.

Thạch Tĩnh Chi nhìn quản gia, quản gia vội vàng giải thích: “Thiếu gia đột nhiên yêu cầu, bây giờ tôi cũng mới biết.”

Tần Ức nhẹ nhàng bước lên, không đem theo cái gì, kể cả nhạc đệm cũng không có. Sắc mặt Thạch Tĩnh Chi hơi trầm xuống. Quản gia lau mồ hôi, lại vội vã giải thích: “Thiếu gia nói cậu ấy không muốn nhạc đệm, hát chay, hát chay!”

Tuy rằng Thạch Tĩnh Chi luôn cho rằng đứa nhỏ nhà mình là tốt nhất nhưng cũng đã chuẩn bị tinh thần bị ma âm xuyên não.

Cũng có nhiều người ở hội trường không để ý. Hơn nữa Tần Ức biểu diễn hát, có một số người nể mặt Thạch Tĩnh Chi vẫn nhìn về phía cậu nhưng một số bàn sắp xếp phía xa vẫn nhỏ giọng nói chuyện, không để ý Tần Ức.

Tần Ức nhắm măt lại, trong đầu nhẩm lại giai điệu của ca khúc. Chờ tới khi tất cả mọi người yên lặng, bờ môi cậu mới mở ra, hát lên ca khúc mà lần đầu người Trái Đất nghe được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.