“Mua lại cả website á?” Tần Ức nhắc lại, tình hình kinh tế cậu chưa bao giờ quan tâm, cũng biết rất ít về sản nghiệp của Thạch Tĩnh Chi.
Từ khi cậu tiến vào nhà họ Thạch, Thạch Tĩnh Chi mời giáo sư dạy kèm cũng không dạy cậu kiến thức tài chính. Thiên tính và hoàn cảnh như vậy là hai nhân tố dẫn đến nhận thức của Tần Ức đối với thế giới bên ngoài khá quỷ dĩ, khác với người bình thường.
Đương nhiên, đối phương cũng không cấm cậu đi thư viện và sử dụng internet để tìm hiểu bên ngoài. Tần Ức phát hiện ra website Lục Giang trong lúc tìm tư liệu.
Trong lúc nhàm chán, thỉnh thoảng cậu cũng vào diễn đàn xem bài post giết thời gian, thậm chí còn dùng số điện thoại của trợ lý đăng ký tài khoản để đọc truyện xong tặng điểm thưởng cho tác giả.
Đương nhiên lúc cậu lên mạng trong nhà thì mấy cái quảng cáo bậy bạ đều bị chặn hết, lại càng không phải nói, những trang web thuộc thể loại “phát quà cho trai ế” (web sẽx ấy mấy má:v:v) thì cả đời cậu đừng mong truy cập được.
Nghe Thạch Tĩnh Chi nói nhẹ nhàng như vậy, cậu thấy chuyện kia cũng không lợi hại mấy, chắc chẳng khác mấy lúc cậu mua gói kẹo.
Nhưng mà kẹo ăn được, lại còn ngọt nữa. Tần Ức hỏi: “Mua nó thì được cái gì?”
Cậu nhớ lúc lượn trong diễn đàn, phần lớn tác giả đều thích hình thức hoạt động từ lúc website mới thành lập tới giờ, muốn hoàn toàn thương mại hóa thì chắc chắn sẽ có nhiều người không thích. Nếu mua lại website này thì hình như không được cái gì cả.
Thạch Tĩnh Chi chỉ cần liếc một cái cũng biết Tần ức đang suy nghĩ gì, liền mở miệng giải thích: “Cũng không hẳn mua lại, anh chỉ giúp bọn họ nâng cấp server và tường lửa, thiết lập lại hệ thống, phương thức hoạt động không đổi, vẫn dựa theo quy định cũ của bọn họ.”
Trêи thực tế, với trình độ như diễn đàn văn học mạng kia thì không có khả năng lọt vào mắt hắn. Nếu không phải Tần Ức thích thì hắn hoàn toàn có thể sử dụng khả năng tài chính của mình tự xây dựng, cần gì phải phí công đi quan tâm cái website kia. Vụ giao dịch này chẳng qua là đi làm từ thiện.
Giọng nói của Thạch Tĩnh Chi không vui như lúc trước nhưng thoạt nghe thì vẫn không có gì khác thường: “Anh làm chuyện này là thấy về sau nếu em muốn đóng phim truyền hình thì có thể tự mình chọn lựa kịch bản và các nhân vật mà yêu thích từ các tác phẩm kia. Thích thì nói thẳng cho tổng giám đốc Tĩnh Ức, còn nếu em thấy anh nhiều chuyện...”
Tần Ức rất mẫn cảm với sự biến đổi cảm xúc của người kia. Đối phương vừa dứt lời cậu đã nói: “Không, em vui lắm!”
Để bày tỏ sự vui mừng, khóe môi cậu cong lên, đôi mắt híp lại bởi nụ cười, hàng lông mi còn dày, cong và dài hơn búp bê barbie rung rung như cánh bướm xòe ra trêи gương mặt.
Mái tóc màu cây đay vô cùng hợp với gương mặt mang vẻ đẹp phương Đông, mà lúc này trêи gương mặt cậu nổi bật lên đôi mắt đang rạng ngời, rực rỡ vì sự vui vẻ.
Tuy là nụ cười của Tần Ức vô cùng chân thành nhưng thể hiện thái độ vui sướиɠ nhanh như vậy không thể làm cho đối phương hài lòng.
Vẻ khó xử thoáng xuất hiện trêи gương mặt Tần Ức nhưng ngay lập tức hai hàng lông mày cậu giãn ra. Cậu hơi nhổm dậy, đặt lên trêи gò má tái nhợt của đối phương một nụ hôn nhẹ nhàng như lông chim. Ngay lập tức, má Thạch Tĩnh Chi ửng lên sắc hoa đào.
Nhưng hắn chỉ nghiêm mặt nhắc lại quy củ với Tần Ức: “Điều thứ 48 của quy định.”
Tần Ức gật đầu lần thứ 143: “Tuyệt đối không được làm chuyện như vậy, thích nhiều như thế nào cũng không được.”
Lúc này sắc mặt Thạch Tĩnh Chi mới dịu xuống: “Nhớ là tốt rồi.”
Vì hai lần dỗ giành đối phương thành công mà Tần Ức vui vẻ báo cáo theo thường lệ. Thạch Tĩnh Chi lớn hơn cậu bảy tuổi, vì hoàn cảnh sống nên tâm lý và cách đối nhân xử thế đều trưởng thành hơn cậu quá nhiều.
Sau khi tiến vào giới diễn viên, mỗi hành động của Tần ức đều bị trợ lý của Thạch Tĩnh Chi ghi lại rồi giao cho hắn đọc. Đương nhiên là Tần Ức không biết chuyện này.
So với những con chữ lạnh như băng mà trợ lý giao tới, Thạch Tĩnh Chi dĩ nhiên là thích nghe chính miệng Tần Ức kể những việc vụn vặt đó hơn. Mà tư duy của Tần Ức lại khác hẳn với tư duy của người bình thường nên khi cùng một câu chuyện mà khi nghe cậu kể lại thì khác một trời một vực so với để trợ lý đứng từ góc độ của một người bình thường báo cáo.
“Lần trước Thập Cửu sắp xếp cho em một nhân vật trong phim truyền hình thì đã quay xong rồi. Em mới nhận được kịch bản điện ảnh mới, chắc chiều với tối nay em sẽ nghiên cứu xem sao. Phim tên là...”
Một mặt của ngôi đình quay về phía con đường đá xanh, ba mặt còn lại đối diện với nước, thay cho lan can là ghế đá. Tần Ức ngồi trêи một mặt ghế đá đối diện với Thạch Tĩnh Chi, đôi chân thon dài vắt lại. Cái máy hát của cậu một khi đã mở là rất khó dừng lại. Thạch Tĩnh Chi mỉm cười nhìn cậu lại bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về ngày hôm nay của mình. truyện teen hay
Tần Ức không phải người biết cách kể chuyện nhưng giọng nói đầy từ tính của cậu lại khiến cho những chuyện vụn vặt thường ngày trở nên thật thú vị. Dĩ nhiên là Thạch Tĩnh Chi rất chăm chú lắng nghe.
Cứ cho là thời gian của gia chủ nhà họ Thạch là cực kỳ quý giá nhưng mỗi khi đối diện với Tần Ức, Thạch Tĩnh Chi lúc nào cũng rảnh rỗi.
Đương nhiên, thái độ như vậy là sau khi Tần Ức ở bên cạnh hắn nửa năm mới có. Lúc Tần Ức mới vừa bước vào Thạch gia, Thạch Tĩnh Chi đối xử với hắn so với bây giờ đúng là khác một trời một vực.
Tần Ức nói được hơn mười phút, Thạch Tĩnh Chi nhìn về phía mặt nước yên lặng: “Em có nhớ hồ này không?”
Tần Ức hướng mắt theo ngón tay thon dài của hắn, nhìn về phía mặt nước gợn sóng lăn tăn. Nhìn chăm chú một lúc lâu, cậu mới nhớ tới ý nghĩa kỷ niệm của phong cảnh nơi này: “Hồ này là nơi em thấy anh lần đầu tiên?”
“Chính là nơi này.” Thạch Tĩnh Chi nhìn Tần Ức chăm chú, rất nhiều gương mặt hiện ra khiến tâm trí hắn trở lại lần đầu tiên hai người gặp nhau cách đây mười năm.
Mười năm trước, cha mẹ Thạch Tĩnh Chi vừa qua đời. Cho dù có thiên phú kinh người về quản lý trêи lĩnh vực thương mại nhưng thời gian mà Thạch Tĩnh Chi tiếp nhận nhà họ Thạch thật sự quá ngắn.
Có không ít người ở dòng họ Thạch nhìn chằm chằm vị trí kia. Những bậc cha chú khinh Thạch Tĩnh Chi tuổi còn nhỏ. Mà lúc này, những gia tộc đối địch nhìn nhà họ Thạch chẳng khác nào như con hổ đang nhìn miếng thịt mỡ.
Thạch Tĩnh Chi- người thừa kế gia tộc, đẩy mạnh phòng thủ ở nhà họ Thạch, chặt chẽ tới mức ngay cả một con ruồi, một con bọ cũng không thể đi vào. Mà lúc Tần Ức xuất hiện ở nhà lớn nhà họ Thạch cũng chính là lúc hắn vừa mới xử lý xong những người không an phận trong dòng họ.
Vì vui vẻ nên hắn mới có tâm trạng mà ngắm cảnh ở hành lang cửu khúc.
Khi ấy, gió thu hiu quanh, cảnh sắc cũng chỉ là mặt hồ với những đóa sen tàn thế nhưng chỉ cần thế thôi cũng khiến tâm trạng hắn vui sướиɠ.
Thạch Tĩnh Chi cho cấp dưới lui xuống hết. Một mình hắn yên lặng đứng nhìn mặt hồ chăm chú mãi cho đến khi trong tầm mắt của hắn xuất hiện một vật thể màu đen không xác định từ từ nhô lên khỏi mặt nước...
Tần Ức cất tiếng kéo người thanh niên đang chìm đắm trong hồi ức trở lại. Cậu đứng dậy từ trêи ghế đá rồi quỳ xuống trước mặt đối phương: “Anh đừng nghĩ nhiều về mười năm trước được không? Ngày mai anh đi thử vai với em nhé?”
Tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên cậu thử vai phim điện ảnh, cũng muốn gia trưởng đi cùng. Tuy người kia chỉ lớn hơn mình có bảy tuổi nhưng về cả tình và lý đều là người giám hộ của cậu. Dựa vào sự ỷ lại của cậu với Thạch Tĩnh Chi thì chuyện nảy sinh ý nghĩ như vậy cũng bình thường.
Tần Ức chưa từng cầu xin người ngoài. Ngoại hình của cậu trẻ hơn mấy tuổi so với thực tế, hai tay đặt trêи đầu gối đối phương, ngước đầu lên để lộ ra ánh mắt khẩn khoản, cực kỳ giống một chú chó con.
Thạch Tĩnh Chi không thể nào từ chối, ậm ừ vài ba tiếng cuối cùng vẫn không ừ được: “Ngày mai anh có cuộc họp quan trọng, để Thập Cửu ghi hình em lại cho anh xem. Anh không đi được.”
Biểu cảm trêи mặt Tần Ức biến thành thất vọng cùng cực, đầu cúi hẳn xuống. Biểu hiện mất mát ấy khiến tí nữa thì Thạch Tĩnh Chi mềm lòng, may mà cuối cùng hắn vẫn nhịn được, không đổi ý.
Tuy đối với hắn Tần Ức là tốt nhất nhưng kỹ năng diễn xuất của đối phương không thể nào khen ngợi nổi. Hắn ở trong bóng tối nhìn là được rồi, không cần xuất hiện ở trong trường quay.
Im lặng năm phút, Tần Ức đã ném hết không vui ban nãy ra khỏi đầu. Thạch Tĩnh Chi nhìn cậu như vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại Thạch Tĩnh Chi không ngồi trêи xe lăn tư nhân nên Tần Ức đưa lưng về phía hắn, ngồi xổm xuống: “A Tĩnh lên đây đi, ở ngoài gió lớn, ngồi lâu lạnh mất. Em cõng anh về.”
Bờ vai cậu rộng lớn, mạnh mẽ. Thật ra, Thạch Tĩnh Chi nào có yếu ớt đến như thế, nhưng hắn lại cực kỳ hưởng thụ sự che chở này của Tần Ức dành cho mình. Cảm nhận được sức nặng quen thuộc trêи lưng, Tần Ức bước đi.
Bước đi của cậu vẫn vững vàng như vậy, dường như chẳng hề thay đổi. Vì Thạch Tĩnh Chi thích yên tĩnh nên những người hầu ở nhà lớn nhà họ Thạch đều nghiêm túc làm theo bổn phận của mình, sẽ không có ai sai lầm chạy đến trước mặt hai người.
Cho dù là có đi qua họ cũng cúi đầu khom lưng, yên lặng nghiêng mình vấn an. Còn loại người muốn thể hiện sự tồn tại của bản thân thì chỉ có một loại kết cục: bị dạy bảo một chút, rồi đuổi việc, thế nhưng rất lâu sau người đó chẳng có cách nào tìm được công việc nào thoải mái hơn ở nhà họ Thạch để nuôi bản thân.
Chờ hai ngươi đi qua, một người hầu mới tới mới dám nhỏ giọng hỏi tiền bối hướng dẫn công việc cho mình: “Hai người vừa đi qua là ai ạ?”
“Đó là gia chủ và nhị gia. Về sau thấy gia chủ, nếu hắn không định dặn dò gì thì im lặng đi vòng lối khác. Gia chủ thích yên tĩnh. Người còn lại thì nếu nhìn thấy thì tránh càng xa càng tốt. Gia chủ không thích các cô tiếp cận nhị gia. Lúc trước có cô ả cả gan làm loạn, ỷ vào mình có tí nhan sắc nên đến gần nhị gia. Cuối cùng ả ta bị trục xuất, về sau cũng không sống tốt bằng khi làm việc ở đây.” Người hầu nữ ở nhà họ Thạch đã mấy năm lên tiếng nhắc nhở nhóm người mới tới.
“Vâng, đã rõ.” Nhóm người hầu mới tới đồng thanh đáp. Có người còn nghĩ thầm sao nhị gia nhìn quen mặt thế nhỉ.
Tần Ức bị nhắc tới thì hắt xì một cái nhưng Thạch Tĩnh Chi vẫn được cậu giữ rất vững trêи lưng. Lúc bước đi thì hai tay cậu phải vòng ra sau đỡ lấy Thạch Tĩnh Chi và dĩ nhiên là đỡ ở ʍôиɠ. Hắn tựa vào lưng cậu, đỏ mặt, ấy thế mà cậu lại chẳng có cảm giác gì.
Không cần nhìn cũng biết vẻ mặt của Tần Ức vô cùng tự nhiên thoải mái. Thạch Tĩnh Chi hơi thất vọng áp mặt vào lưng cậu thở dài. Có lẽ trước đây hắn không đúng, hy vọng lần này kiến nghị của Giang Hà có hiệu quả, Tần Ức có thể thông suốt thông qua diễn suất trong phim điện ảnh lần này. Nếu không thì không biết hắn còn phải chờ đến năm tháng nào.
Dĩ nhiên là Tần Ức không biết Thạch Tĩnh Chi nghĩ gì. Cậu đưa người tới thư phòng rồi ngồi yên lặng bên cạnh đối phương nghiền ngẫm kịch bản.
Kịch bản này khác hẳn mấy kịch bản phim truyền hình cậu hay nhận. Cậu tiến vào giới diễn viên rồi cũng giống như những người khác, để quản lý chọn kịch bản rồi đi thử vai. Đương nhiên, mặc kệ là cậu diễn có kém đến đâu thì kiểu gì cũng được nhận. Hơn nữa, có lúc không cần cậu đi thử vai, trực tiếp nhà sản xuất và đạo diễn chỉ định vai cho cậu.
Mà kịch bản Giang Hà nhận cho cậu cũng phải là loại không có cảnh tình cảm nam nữ, mà cậu cũng thích khiêu chiến kỹ năng diễn cảnh hành động của mình, tuy là lần nào cũng thất bại. Ra mắt hai năm, ngoại trừ một số fan yêu thích vẻ bề ngoài, cậu toàn anti fan. Nhan sắc thì không thể nào mà đẹp hơn được nữa mà rơi vào mấy cái tạo hình nhân vật siêu siêu hủy vai mà có người nhìn ra vẻ đẹp của Tần Ức cũng siêu quá rồi.
Thế mà bây giờ trước mặt cậu là một kịch bản lạ cực kỳ, một câu chuyện tình yêu ngây thơ trong sáng được chuyển thể từ tiểu thuyết ngôn tình cùng tên của đại thần Hoa Điền Nguyệt Hạ “Nếu không là tình yêu“.