Hôm sau Tần Ức tỉnh lại đã nhận được một đống tin nhắn an ủi. Đầu óc cậu mơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra bèn gọi điện thoại cho Giang Hà thì nhận được lời giải thích: “Nữ chính trong đoàn phim post bài nói xấu cậu xong có người phản kϊƈɦ, bóc phốt cô ta. Giờ danh tiếng cô ta không được tốt, cũng không thiếu người muốn đóng chung với cậu, đoàn làm phim chuẩn bị đổi nữ chính. Mấy ngày nay phải quay bù phần diễn của nữ chính rồi sau đó để biên tập chỉnh sửa lại, cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Dùng xong bữa sáng, Tần Ức lướt weibo thì cũng biết đại khái mọi chuyện. Nghĩ nghĩ một lúc xem mình đắc tội Đường Tuyết chỗ nào, lông mày cậu nhíu lại.
“Có thể là cô ta ghen tị với em. Ghen tị quá sẽ khiến người ta làm việc không được tỉnh táo, hơn nữa cô ta không phải là lần đầu tiên hại người, sớm muộn cũng rơi vào kết cục này.” Thạch Tĩnh Chi sợ cậu nghĩ không ra bèn lên tiếng.
Tần Ức vòng tay ra sau lưng đối phương: “A Tĩnh em biết, em sẽ không tức giận vì loại người này. Chỉ tại đoàn phim bị chậm tiến độ suy nghĩ một tí thôi.” Ánh mắt Tần Ức di chuyển từ gương mặt đẹp quá mức của Thạch Tĩnh Chi di chuyển ra ngoài cửa xe nhìn phong cảnh một lúc đã quẳng chuyện của Đường Tuyết ra sau đầu. Nếu là người khác ghen tị với mình mà tức giận, chắc cả đời này cậu chỉ có thể sống trong bực tức.
Xe của Thạch gia đến nhà hàng Ngân Hà mất khoảng 15 phút. Vệ sĩ giao thiệp mời cho bảo vệ đang đứng ở cửa lập tức có người dẫn đường bước đến: “Mời hai vị đi hướng bên này, chỗ ngồi của các ngài được sắp xếp ở tầng ba.”
Tần Ức kéo Thạch Tĩnh Chi đi vào, một đường đi quan khách hai bên thảm đỏ đều gật đầu hoặc nghiêng mình với bọn họ.
Thạch Tĩnh Chi năm nay 27 tuổi nhưng tại nhà họ Thạch cũng đã lên hàng cha chú, mặt ngoài, Thạch Tĩnh Chi đã nhận Tần Ức làm em trai, Tần Ức cũng được ăn hôi đãi ngộ bậc cha chú.
Chủ bữa tiệc lần này là Thạch Á Nam, cháu trai của Thạch Tĩnh Chi, đám cưới đã tổ chức ở nước ngoài rồi về nước chỉ tổ chức thêm bữa tiệc rượu. Trước, Thạch Á Nam muốn mời Thạch Tĩnh Chi làm người chứng hôn cho mình nhưng bị Thạch Tĩnh Chi từ chối vì lý do thân thể không tốt, lần này tới cũng là cho đứa cháu này mặt mũi.
Mười năm trước, Tần Ức xuất hiện cùng Thạch Tĩnh Chi là Thạch Tĩnh Chi ngồi xe lăn còn cậu đứng sau đẩy.
Trải qua những năm tháng tu dưỡng và điều trị, thân thể Thạch Tĩnh Chi đã khá hơn rất nhiều, ít sinh bệnh hơn tuy rằng thoạt nhìn bên ngoài vẫn còn mong manh yếu đuối. Dáng dấp Thạch Tĩnh Chi cũng được xếp vào hàng thượng thừa, nếu không phải kiêng dè thủ đoạn tàn nhẫn khiến cho người ta kinh sợ thì cũng không biết có bao nhiêu người muốn đè cơ thể này dưới thân.
Dù sao những quý công tử cao cao tại thượng như thế cũng dễ khiến cho người ta nghĩ bậy. Thế nhưng không ai dám biểu lộ ý nghĩ ấy ra, nói ám chỉ cũng không. Đối mặt với Thạch Tĩnh Chi, thậm chí bọn họ còn không dám ngẩng đầu lên, đôi mắt kia thật khiến người ta sợ hãi, giống như bị lột tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ra, những suy nghĩ, ýnghĩ gì cũng bị bại lộ trước mặt hắn ta.
Phải biết rằng một tên đại ca xã hội đen dám đùa bỡn với Thạch Tĩnh Chi bây giờ cỏ trêи mộ đã cao bằng nửa người. Vụ bắt cóc bảy năm trước, kết cục của kẻ cầm đầu thì thôi khỏi nói. Đóa hoa độc này không phải ai cũng có thể hái được.
Đương nhiên cũng có không ít người quan tâm đến Tần Ức. Nhà họ Thạch đều biết Tần Ức không có quan hệ máu mủ với Thạch Tĩnh Chi, chỉ được Thạch Tĩnh Chi rất yếu thích, địa vị ở nhà họ Thạch rất cao.
Cũng không nghe nói gì về tài năng phương diện làm ăn của Tần Ức, một vài nhân vật địa vị cao dòng chính nhà họ Thạch chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng với cậu.
Bọn họ cho là tình cảm này của Thạch Tĩnh Chi là vì quan hệ thân mật trêи giường với Tần Ức, mười năm trước cậu đã đẹp tệ.
Lúc đó còn nhỏ đã đẹp, lớn lên càng trổ mã bất phàm. Vai rộng eo nhỏ, hai chân thon, dài, thẳng tắp, từ trêи xuống dưới đạt chuẩn tỉ lệ vàng, là móc áo tiêu chuẩn, gương mặt không có một tí nữ tính nào, giữa lông mày toát lên quý khí, mặt mày lạnh lùng y đúc Thạch Tĩnh Chi.
Cũng không biết Thạch Tĩnh Chi nuôi như thế nào, nuôi con người ta không giống đồ chơi mà như là quý công tử.
Có người lên tiếng, việc Tần Ức đi đóng phim mọi người cũng biết, cái giới kia vô cùng hỗn loạn, không ít minh tinh mới ra mắt bị kêu đến tiếp rượu bọn họ, có mấy người còn yết giá công khai. Chơi bời cả, vẻ ngoài Tần Ức cũng được yêu thích. Cậu cũng không phải là nhân vật cao quý lai lịch rõ ràn gì, tự nhiên trong lòng bọn họ cũng xem thường vài phần.
Đối với ánh mắt thiện hoặc bất thiện, Tần Ức đều đáp lễ bằng vẻ mặt —— không cảm xúc. Đây là cách Thạch Tĩnh Chi đã dạy cậu ứng đối với đám người kia, đẩy cằm lên, mặt lạnh lùng, phối hợp với gương mặt kia và điệu bộ, trang phục, quý khí của cậu tự nhiên mà thành, cực kỳ có tác dụng dọa người.
Tần Ức và Thạch Tĩnh Chi tiến vào chỗ ngồi riêng mà Thạch Á Nam sắp xếp, cửa phòng ngăn lại những ánh mắt tọc mạch bên ngoài. Trừ bọn họ, khách trong phòng đều là người lớn tuổ, trẻ nhất cũng phải tầm bốn mươi trở lên còn phải đối đãi với bọn họ như trưởng bối.
Đám lão già này cũng không được tự nhiên, không chủ động cùng bọn họ nói chuyện. Tần Ức cũng tự biết không có tiếng nói chung với mọi người, cũng chỉ nói mấy chuyện thú vị khi đóng phim với Thạch Tĩnh Chi.
Nhân vật chính của đám cưới đầu tiên là phải kinh rượu bề trêи, lúc hai người tiến vào Tần Ức còn ngạc nhiên một chút: Tiệc cưới hôm nay không có cô dâu mà là hai chú rể.
Năm ngoái Trung Quốc đã sửa luật hông nhân, hôn nhân đồng tính và hôn nhân dị tính đều được pháp luật thừa nhận và bảo vệ.
Thạch Á Nam và Tô Mộc đã come out với gia đình từ sớm, đám cưới này cũng là cho nhau danh phận, ràng buộc nhau bằng hôn nhân, cũng thể hiện cho các trưởng bối xem thế nào là chân ái.
Một bàn người đứng lên chúc rượu, Thạch Tĩnh Chi uống trà, Tần Ức uống một chén, rồi lại thay Thạch Tĩnh Chi uống một chén, cười cười với đôi chồng chồng: “A Tĩnh không thể uống rượu, tôi thay anh ấy uống.”
Cậu uống một hơi cạn sạch hai ly, động tác phóng khoáng.
Chờ các trưởng bối chúc phúc xong, món ăn cũng vừa tới, đôi trẻ vừa đi, thứ bậc lớn nhất trong phòng liền tuyên bố khai tiệc.
Xếp trước mặt Tần Ức là một bàn tôm ngâm rượu, Thạch Tĩnh Chi chưa động đũa, cậu đã tự giác lột vỏ hộ người ta.
Bỏ thịt tôm đỏ hồng vào bát người bên cạnh thì nghe Thạch Tĩnh Chi nói: “Em thấy bọn Á Nam thế nào?”
Tần Ức đơ một chút, lúc sau mới phản ứng được tuy Trung Quốc đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính nhưng vẫn còn nhiều người chưa chấp nhận được.
Cậu nhớ lại lúc nãy hai người kia dung mạo đều có thể xếp vào hàng thượng đẳng, khi đứng bên nhau toát lên vẻ hạnh phúc.”
“Em thấy thật là tốt. Hai người yêu nhau có thể bên nhau là chuyện rất hạnh phúc. Bọn họ kết hôn có trưởng bối chúc phúc, tương lai sau này cũng tốt đẹp.” Mặc dù cậu không hiểu lắm “yêu” nghĩa là gì nhưng đọc sách nhiều thì cũng nói như thể là có hiểu biết về lĩnh vực hôn nhân và tình yêu.
“Nếu không ghét, chờ em đóng phim xong thì kết hôn đi.” Hay là cứ trói trước bên người rồi chờ đối phương hiểu được cũng yên tâm hơn.
Tần Ức ngơ ngác: “Kết hôn với anh á? Kết hôn thì có gì thay đổi ạ?”
“Chỉ là đi cục dân chính, tốn ít tiền, làm lễ cưới giống như bọn họ. Không kết hôn có thể sẽ có người khác chen vào, kết hôn rồi có thể bên nhau.”
Tần Ức nghĩ không tới năm giây, xác định lại là mình không thích có thêm người xen vào không gian hai người như hiện tại thì gật đầu: “Nghe anh hết, tới lúc thì kết hôn thôi.”
Mấy người ngồi xung quanh nghe vậy thì sặc rượu, đang ăn thì suýt phun ra ngoài, mặt bọn họ đỏ lên.
Hình như bọn họ vừa vô tình chứng kiến cảnh gia chủ cầu hôn.