Phong Nhị mở thông báo cho tài khoản viết truyện trêи Trái Đất của minh nên khi được Tần Ức đập nhiều ngư lôi nước sâu như vậy, máy tính như phát điên mà phát thông báo ra đánh thức Phong Nhị từ trong giấc mơ.
Hắn nhảy dựng lên khỏi ao nước mô phỏng trong phi thuyền, cực kỳ khó chịu vì bị quấy rầy. Nhưng khi nhìn thấy thông báo trêи màn hình thì vảy cả người rung lên. Vẩy vẩy nước ao khỏi đuôi cá, vừa rời khỏi ao, vây cá đã thành hai chân hai tay.
Ngoại trừ mấy trăm ngàn tiền ngư lôi, Tần Ức còn nhắn tin QQ cho hắn.
Thích Ăn Cá Cá Cá: Có onl không?
Thích Ăn Cá Cá Cá: Tôi thấy truyện anh viết có nhiều thứ rất quen thuộc, tâm sự không?
Thích Ăn Cá Cá Cá: Những ký tự trêи bức tranh tôi đọc được. Tổng kết lại từ 100 bức tranh có phải là cậu muốn nói rằng anh là người ngoài hành tinh, tên là Sonne, được chủ nhân sai đi tới Trái Đất tìm người mà hắn ta muốn tìm ư?
Một Con Cá Rất Tự Lập: Tôi nói thật với cậu, cậu đọc được chữ trêи hình nghĩa là cậu cũng không phải người Trái Đất. Cậu giống tôi, tôi đến từ hành tinh e1278 của hệ Hoa Hồng. Không sai, như cậu nghĩ đó, cậu chính là người chủ nhân tôi muốn tìm.
Cái quỷ gì đây. Tần Ức suýt thì gõ câu này ra. Mà người này nói như thật, dù sao ký tự trêи đó cậu cũng đọc được, hơn nữa, những ký ức mơ hồ thỉnh thoảng hiện về nói cho cậu biết sự thật về bản thân không hề đơn giản.
Tần Ức suy nghĩ một chút rồi gõ phím.
Thích Ăn Cá Cá Cá: Ý anh là sao?
Đối phương nhanh chóng trả lời:
Một Con Cá Rất Tự Lập: Ý trêи mặt chữ đấy. Hành tinh của chúng ta không có ai bị lạc ra bên ngoài ngoại trừ cậu. Vì lúc nhỏ cậu phải chia ly với chủ nhân nhà tôi, qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn cứ tìm kiếm cậu. Tuy rằng trình độ khoa học kỹ thuật của chúng ta phát triển hơn Trái Đất rất nhiều nhưng để tìm được một người cá lạc đường trong vũ trụ bao la vẫn vô cùng khó khăn. May mà khi cậu trải qua lễ trưởng thành đã phát ra sóng âm đặc biệt nên chúng tôi mới tìm được tung tích của cậu. Từ lúc đặt chân xuống Trái đất tới lúc liên lạc với cậu, chúng tôi chỉ mất có hai tháng.
Môi Tần Ức giật giật nửa tin nửa ngờ: Anh có cách nào chứng minh tôi là người anh muốn tìm không? Hơn nữa tôi là người, không phải cá. Hẳn là anh cũng biết tôi thích ăn cá nhất. Nếu chủ nhân của anh muốn tìm tôi, sao hắn ta không tới đây?
Nói thì dễ, ai chẳng nói được. Huống hồ cậu và con cá ngoài hành tinh này còn cách nhau một cái màn hình, mấy lời phiến tình mắc ói nói ra thì đơn giản.
Cậu vừa gửi tin nhắn đi đối phương đã trả lời.
Một Con Cá Rất Tự Lập: Chúng tôi tìm cậu tất nhiên là có chứng cơ. Cậu đọc được và hiểu được chữ viết của chúng tôi chính là bằng cứ tốt nhất. Ngôn ngữ của chúng tôi không thể dùng ký tự của Trái Đất để thể hiện. Cậu nói tiếp đi, tôi sẽ viết ngôn ngữ của chúng ta trêи giấy để trả lời cậu. Nếu cậu là người chúng tôi muốn tìm, nhất định cậu có thể hiểu. Còn nếu không hiểu thì thôi không nói nữa, cậu cứ coi tôi như bị điên thôi. [Hình ảnh][Hình ảnh]
Hắn ta gửi vài bức hình, đều là những ký hiệu kỳ quái nhưng Tần Ức phát hiện mình đọc hiểu cả. Dịch ra tiếng Trung đại ý là:
Chủ nhân của bọn họ, quân chủ vô cùng tôn quý của bọn họ là anh của Tần Ức. Bọn họ một chủng tộc hết sức hiếu chiến nên có rất nhiều kẻ thù. Vì quân chủ, chủ nhân của bọn họ phải chịu trách nhiệm với tất cả người trong tộc của mình nên không thể bỏ hết mọi việc đi tìm kiếm cậu được. Nếu Tần Ức không tin, hắn ta có thể đưa Tần Ức tới hành tinh e1278, tuy rằng năng lượng trong căn cứ không đủ nhưng gọi điện video trong thời gian ngắn thì được.
Một Con Cá Rất Tự Lập nói rằng Tần Ức rất giống chủ nhân của bọn họ, nhìn qua mạng cũng có thể nhận ra nhau.
Đọc xong đoạn chữ viết tay kia, Tần Ức yên lặng. Khi mới tới Thạch thị, cậu cũng ong tìm được người nhà của mình lắm mà không hề oán hận bố mẹ đã bỏ rơi mình. Nhưng ký ức của cậu đã tan nát thành bảy tám mảnh, chỉ nhớ được rằng cha mẹ rất thương mình, dung mạo của bọn họ trong trí nhớ rất mờ nhạt. Cậu không nhớ được mình tên là gì, cũng không nhớ được mình là ai.
Mười năm trước cuộc sống của cậu cũng không được tốt như hiện tại. Người đầu tiên mà Tần Ức gặp được là Thạch Tĩnh Chi, cũng dính hắn vô cùng nhưng Thạch Tĩnh Chi luôn cáu gắt, càng gần hắn, càng dễ bị dính. Lúc Thạch Tĩnh Chi mới nhận nuôi cậu, hộ khẩu còn không thèm thêm, nuôi như nuôi thú cưng.
Mà người như Thạch Tĩnh Chi nuôi thú cưng để ý được bao nhiêu. Tuy rằng người hầu và quản gia ở Thạch thị không nhắc đến không có nghĩa là Tần Ức không nhớ. Đứa nhỏ ba tuổi đã có thể ghi nhớ các sự việc rồi, ký ức trước kia của cậu rơi vào quên lãng là bởi trải qua đại nạn chứ mọi chuyện ở Thạch thị này cậu vẫn còn nhớ rất rõ.
Đương nhiên lúc ấy còn chưa hiểu biết, chỉ có trực giác cho biết anh trai này không quan tâm mình bao nhiêu. Lúc ấy cậu không hiểu nhiều thứ, có lúc Thạch Tĩnh Chi nặng lời cũng không buồn bao nhiêu. Mà bây giờ nhớ lại, những câu nói đó mà nói với một đứa nhỏ người Trái Đất mà có chút xíu sự xấu hổ nào chúng nó cũng đều chôn đầu xuống đất để giấu mặt đi. Cũng may cậu không phải đứa nhỏ bình thường, cũng không coi những câu nói đó là to tát vì cậu không hiểu.
Ba năm đầu ở Thạch thị của Tần Ức khá là khó khăn, học nói, học lễ nghi phải học từ đầu. Mà học những điều ở Trái Đất càng nhiều, cậu càng quên nhiều điều trong ký ức. Thạch Tĩnh Chi sắp xếp gia sư không được dạy cậu những điều thô tục nhưng Thạch Tĩnh Chi không hề coi trọng cậu nên những gia sư kia chỉ coi như dạy một món đồ chơi.
Rất nhiều những thế gia lâu đời đều nuôi nô ɭệ như vậy, những người đó không cần có tư tưởng cá nhân, tất cả chỉ cần dâng hiến cho chủ nhân của mình là được. Nhưng Thạch Tĩnh Chi rất thả ở phương diện giáo ɖu͙ƈ, lúc mới bắt đầu chỉ giao hết cho gia sư. Ở hoàn cảnh xa lạ, Tần Ức ngáo ngơ bị dạy dỗ như vậy mà cũng không bị lệch lạc tư tưởng.
Việc cậu cứu Thạch Tĩnh Chi cũng không được nhắc đến, vốn trong hơn một năm gia sư của cậu đã được thay đổi một lần, sau khi cứu người lại bị đổi thành một nhóm khác. Về sau ɖu͙ƈ vọng độc chiếm của Thạch Tĩnh Chi ngày càng mạnh, tần suất thay đổi giáo viên lại càng thường xuyên hơn.
Thời gian trôi qua, cậu và Thạch Tĩnh Chi đã hòa hợp tới nỗi những người khác không thể chen chân. Nếu mười năm trước những người kia tìm đến, đưa cậu đi, cậu nhất định sẽ đi cùng không chút do dự. Nhưng hiện tại cậu đã có Thạch Tĩnh Chi, có gia đình mới của mình, khó khăn lắm mới làm quen được với Trái Đất, sinh hoạt như người bình thường. Không thể nào nói đi là đi luôn được.
Hơn nữa Một Con Cá Rất Tự Lập này nói ra những điều nghe có vẻ hợp lý nhưng vẫn có nhiều chi tiết cậu cảm thấy kỳ lạ.
Hắn nói muốn gọi video giữa hai hành tinh cần kết nối mất một ngày chuẩn bị nhưng hắn có thể cung cấp một video, là video vào ngày đăng quang vương vị. Tần Ức mở video ra, thấy người đàn ông trong đó giống mình tới một nửa, hơn một nửa. Nếu màu tóc đổi lại và rút vẻ kiêu ngạo trêи gương mặt đi thì phải giống tới bảy, tám phần mười.
Ảnh thì có thể chỉnh nhưng nếu chỉnh sửa video thì lại khó khăn hơn nhiều. Hơn nữa Tần Ức cũng cảm thấy người trong video khá quen mặt, cũng hơi hơi nhớ rằng mình có một người anh như vậy. Thế nhưng khi nhìn thấy người anh đó, cậu cũng không có phản ứng gì lớn, hiển nhiên là quan hệ giữa hai người không tốt như lời con cá kia nói.
Ở Trung Quốc, anh em tàn sát nhau vì vương vị là chuyện có rất nhiều, cha con còn trở mặt thành thù được, huống gì là anh em với nhau. Có thể đối phương với mình không thân thiết, sao lại còn phí công tìm mình, cậu ở Trái Đất an ổn rồi sẽ không ảnh hưởng tới ngai vàng của hắn.
Bên này Tần Ức xem video đăng cơ của Qault Ares, bên kia có đội tìm kiếm vương tử người cá cũng ở trong một căn phòng bí ẩn, đưa video chứng cơ cho Thạch Tĩnh Chi xem.
Trong video, nhân ngư nhỏ chừng bảy, tám ăn mặc hoa mỹ, trêи cổ đeo một chuỗi trân châu tối màu, dưới đuôi cá tô điểm bảo thạch. Người hầu đứng bên cạnh bưng vương miện của vương tử nhỏ. Cách đó không xa là cha mẹ của Best, ánh mắt dịu dàng, dung mạo đẹp hơn bất cứ nhân ngư nào đang ở đó.
Đó là lễ lên ngôi của Tần Ức, rất có giá trị kỷ niệm nên những thị vệ đã ghi hinh lại, tới khi tới Trái Đất lại phải chuyển đổi thành định dạng video mà các thiết bị nơi đây đọc được, chính bởi vì có một ngày hôm nay nó có thể phát huy tác dụng.
Tuổi thọ của nhân ngư rất dài. Mười năm trước họ thế nào, mười năm sau vẫn vậy. Những thị vệ trong video có mấy người hiện đang ở trước mặt Thạch Tĩnh Chi, mặc dù không có duôi cá nhưng nhìn mặt là có thể nhận ra. Truyện Xuyên Không
Thạch Tĩnh Chi bỏ ra gần hai tiếng xem xong bộ phim tài liệu khô khan, sau đó nói với đội cá ngoài hành tinh to lớn đang mong chờ nhìn mình: “Cứ coi như đây là thật thì làm sao?”