Edt: Mítt
~~~~~~~~~
Phượng Lan Nhi nháy mắt ngơ ngác!
Nàng không phải đang ở trong không gian, cùng cẩu hệ thống biến thành nam nhân bạch bạch bạch sao, làm sao lại đột nhiên về tới nơi này?
“Cẩu hệ thống, rốt cuộc sao lại thế này?!”
Hệ thống nữ phụ: “Ký chủ đột nhiên bị lực lượng vô hình không rõ nguồn gốc mạnh mẽ triệu hồi, ta cũng không tra được nơi phát ra của lực lượng kia.”
Phượng Lan Nhi giận dữ: “Cẩu hệ thống, vậy ngươi có ích lợi gì? Mau tìm cho ta một bộ quần áo!”
Bị Phượng Lan Nhi mạnh mẽ yêu cầu, hệ thống nữ phụ biến thành nam nhân để thỏa mãn nàng ta lập tức không vui, trực tiếp chặt đứt liên lạc.
Ngủ cũng đã ngủ, thế nhưng nói nó vô dụng, nó không bao giờ muốn loại kí chủ qua cầu rút ván, vô lương tâm này nữa!
“Cẩu hệ thống!”
“Hệ thống quân.”
“Hệ thống yêu dấu ~~.”
Phượng Lan Nhi ý thức được hệ thống tức giận, lập tức thay đổi ngữ khí, nhưng mặc cho nàng ta triệu hoán như thế nào thì hệ thống nữ phụ vẫn không có phản ứng.
Mà đúng lúc này, một đạo quang mang màu tím chợt lóe, Phượng Lan Nhi trần truồng lõa thể lập tức bị Khổn Tiên Thằng trói từ cổ đến chân không lộ kẻ hở nào.
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy người triệu hồi Khổn Tiên Thằng thế nhưng không phải là Tiên Tôn bọn họ.
Mà là một bàn tay che lại đôi mắt Đông Phương Lẫm, một bàn tay làm ra thủ quyết triệu hoán - Tô Mê!
Tô Mê bị mọi người chú ý lập tức buông tay khỏi đôi mắt Đông Phương Lẫm, nghiêng mặt nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ nhìn ta như vậy làm gì, có cái gì không ổn sao?”
“Không có gì không ổn.”
Dứt lời, đôi mắt lạnh của Đông Phương Lẫm đảo qua, mọi người đều sôi nổi thu hồi ánh mắt.
Tô Mê cảm thấy các nam nữ đệ tử ở đây hình như đều mang theo ý vị ái muội cùng đố kỵ nào đó, nhưng lại không nghĩ tới mình hình như sau khi phát sinh quan hệ với Đông Phương Lẫm mới có thể sử dụng pháp khí chuyên dụng của hắn, lập tức hậu tri hậu giác phản ứng lại.
Nàng nhấp môi cười khẽ, chủ động nắm tay Đông Phương Lẫm: “Bọn họ muốn nhìn, thì để cho bọn họ nhìn, chàng là nam nhân của ta, ta là nữ nhân của chàng, chúng ta danh chính ngôn thuận.”
“Ừ, nàng nói rất đúng.” Đông Phương Lẫm rũ lông mi phượng linh, đáy mắt hiện lên sủng nịch.
Nháy mắt tiếp theo, thấy Tô Mê mặt mày hơi cong, cánh môi Đông Phương Lẫm cũng cong cong, lộ ra nụ cười khuynh thế xưa nay chưa từng thấy.
Mọi người ở đây đều bị một màn trước mắt đoạt ánh mắt.
Ôn Ngôn gắt gao nắm chặt bàn tay trong tay áo, kiệt lực áp chế nội tâm đau nhức, cùng với lòng đố kị kịch liệt phát ra.
Phượng Lan Nhi tuy rằng ham mê nam sắc, nhưng nghĩ lại mạng sống quan trọng hơn, lập tức đáng thương hề hề cầu cứu Ôn Ngôn: “Sư phụ, người mau cứu Lan Nhi, Lan Nhi vô tội, sư phụ nhất định phải tin tưởng Lan Nhi.”
Ôn Ngôn đối diện với bộ dáng “chân thành” của Phượng Lan Nhi, lại có một tia dao động: “Vậy ngươi thử nói xem, bản thân vô tội chỗ nào, còn nữa vì sao đột nhiên mất tích lại đột nhiên xuất hiện?”
Phượng Lan Nhi vui vẻ trả lời.
“Lan Nhi dựa theo phương pháp trong sách cổ, dùng thủy hệ linh căn của mình lấy phương pháp song tu trị liệu cho sư huynh, nhưng không biết huynh ấy vì sao lại chết bất đắc kỳ tử, nhưng Lan Nhi nghi ngờ hung thủ nhất định là người đã lấy trộm cổ kính, cố ý vu oan ta.”
Ôn Ngôn mới vừa há miệng thở dốc, lại thấy Đông Phương Lẫm lạnh lùng mở miệng: “Cổ kính là của bổn Tiên Tôn.”
Phượng Lan Nhi nghẹn lại, nhưng ngay sau đó ánh mắt ác độc nhìn về phía Tô Mê.
Nhất định là nữ chủ ghê tởm này giở trò quỷ!
“Sư phụ, Lan Nhi không phải ý này.”
Tô Mê lạnh lùng nhìn về phía Ôn Ngôn, mỉa mai trào phúng nói: “Tiểu Ngôn thật đúng là thương đồ nhi của mình như con gái, nhưng không chắc nàng ta xem ngươi như phụ thân, hơn nữa lừa gạt ngươi cùng huynh trưởng ở bên nhau, thậm chí còn vu oan hãm hại ta.”
Ôn Ngôn giật mình, nhíu mày hỏi: “Vu oan hãm hại nàng không phải Tiểu Trân sao?”
Tô Mê âm thầm trợn trắng mắt, sau đó hướng bên ngoài gọi một tiếng.
“Mạnh Thái.”
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy Mạnh Thái vội vàng từ bên ngoài đi vào.
“Bái kiến Tiên Tôn, bái kiến…….”
“Miễn.” Tô Mê nâng tay, trực tiếp nói.
“Đem những gì ngươi nghe được, nhìn thấy, thuật lại toàn bộ cho Ôn tiên sư của chúng ta nghe.”
Mạnh Thái gật đầu, sau đó nhìn về phía Ôn Ngôn, đem chuyện lúc trước Phượng Lan Nhi bảo Tiểu Trân làm sao tìm được bọn họ, làm sao thiết kế hãm hại Tô Mê, sau đó Phượng Lan Nhi sau khi xong việc làm sao đuổi giết hắn, tất cả đều nói ra.
Mọi người đều kinh hãi: “Thật là nhìn không ra, nàng ta thế mà lại ngoan độc như thế!”
Tô Mê quét mắt nhìn Phượng Lan Nhi vẻ mặt âm trầm. Sau đó lại nhìn về phía Ôn Ngôn: “Sự thật đã như vậy, ngươi còn muốn giảo biện thế nào cho ái đồ của ngươi?”
Ôn Ngôn đau kịch liệt nhắm mắt lại.
Tô Mê lạnh lùng cong môi, lập tức ra lệnh: “Người tới, đem nàng ta…….”
“Sư phụ, năm đó người đã nói cho dù ta phạm sai lầm gì người đều sẽ giữ mạng ta lại, sư phụ, cứu ta!” Phượng Lan Nhi vừa thấy chuyện bị bại lộ, đột nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ đến lúc trước Ôn Ngôn từng hứa hẹn với nàng ta.
Tô Mê hơi chau mày.
Lại thấy Ôn Ngôn đột nhiên mở to mắt, lập tức quỳ một gối xuống đất.
“Sư phụ, ngàn sai vạn sai đều là đồ nhi sai, là đồ nhi vô phương dạy dỗ, mới để cho bọn họ tạo nên sai lầm lớn như vậy, khẩn cầu sư phụ bỏ qua cho Lan Nhi một mạng, đồ nhi nguyện ý một mình gánh chịu tất cả trách nhiệm.”
Hay cho một đóa Bạch liên thánh phụ!
Tô Mê hoàn toàn không còn gì để nói.
“Đừng hỏi bổn Tiên Tôn, hỏi sư nương ngươi, ý của nàng, chính là ý của bổn Tiên Tôn.” Đông Phương Lẫm lạnh nhạt xa cách, chậm rãi mở miệng.
Ôn Ngôn mím chặt môi mỏng, nhìn về phía Tô Mê: “Khẩn cầu Mê…… Sư nương bỏ qua cho Lan Nhi một mạng, nói như thế nào nàng ta cũng từng là sư tỷ của người…….”
“Sư tỷ?”
Tô Mê lạnh lùng cong môi, mặt mày phút chốc lạnh lẽo: “Làm sư tỷ lại dùng hết tâm cơ hãm hại ta? Ôn Ngôn, ta không phải ngươi, làm không được cái gọi là Phật tâm.”
“Vậy ngươi cũng không thể đuổi tận giết tuyệt, nói như thế nào cũng là một mạng người.” Ôn Ngôn lẳng lặng nhìn Tô Mê, đáy mắt thế nhưng có chút thất vọng.
Tô Mê quả thực tức đến phát cười.
“Vậy còn ta thì sao? Lúc trước các ngươi nhìn thấy ta thân trong đám cháy, thấy chết mà không cứu? Ngươi lúc này lại nói với ta đuổi tận giết tuyệt?” Tô Mê lạnh lùng cười nhạo, trong lồng ngực tràn đầy cảm giác chua xót, áp xuống không được.
Ôn Ngôn đối diện với đôi mắt hơi hồng nhuận của Tô Mê, trong lòng một trận đau nhức: “Mê Nhi……!”
Lời còn chưa dứt, trong nháy mắt liền bị một cổ lực lượng cường hãn hung hăng đánh bay ra ngoài điện.
Ngay sau đó, âm thanh vô tận lạnh lẽo của Đông Phương Lẫm lãnh lệ truyền đến: “Thanh Mộc, thu lại phù thông hành trên người nàng ta, chặt đứt gân tay gân chân ném xuống biển bên ngoài Dục Chu Sơn!”
Đông Phương Lẫm vừa nói lời này ra, mọi người ở đây đều cả kinh.
Người ở Dục Chu Sơn đều biết, trong biển kia có các loại hung thú hải yêu.
Ngày thường đến người tu tiên như bọn họ cũng không dám tới gần, lúc này Phượng Lan Nhi một tên phế nhân rơi vào đó, tuyệt đối không còn miếng thịt thừa!
Thanh Mộc cũng cả kinh, nhưng giây tiếp theo liền vâng theo mệnh lệnh của Đông Phương Lẫm, đem Phượng Lan Nhi mang ra ngoài.
Sau đó Đông Phương Lẫm đuổi tất cả mọi người ra ngoài, nhíu mi, đôi tay ôm lấy gương mặt Tô Mê: “Trừ bổn Tiên Tôn, không cho phép nàng vì bất luận kẻ nào có cảm xúc khác, biết chưa?”
~~~~~~~