Anh quả nhiên không tin thuốc mỡ này là cô mua cho anh.
Đường Thời nói rõ không tin như vậy, khiến Cố Khuynh Thành cũng không biết nên như giải thích thay mình thế nào.
Lúc này, cô giống như là chủ động tặng quà, lại bị cự tuyệt, khuôn mặt lập tức trở nên đỏ hơn.
Ánh mắt Đường Thời bình tĩnh nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, nhìn
khuôn mặt trắng nõn của cô, càng ngày càng đỏ, tâm tình của anh, trong
lúc bất chợt trở nên chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, anh mở miệng từ từ
nói: “Nếu thuốc mỡ là mua cho tôi, vậy thì thoa lên cho tôi đi.”
Vừa nói, Đường Thời liền nhét mạnh thuốc mỡ vào trong lòng bàn tay Cố Khuynh Thành, sau đó chìa tay mình ra, để ở trước mặt Cố Khuynh Thành.
Tay của người đàn ông rất đẹp, đốt ngón tay thon dài, trong lòng bàn
tay bị thương, chỉ lưu lại một vệt màu đỏ nhạt, nhắc nhở người ta, lúc
đó đã bị thương.
Cái này đều đã tốt không có gì khác với bình thường, còn muốn thoa thuốc cái gì?
Cố Khuynh Thành hơi nghi hoặc ngẩng đầu một chút, liếc mắt nhìn Đường Thời một cái.
Sắc mặt Đường Thời ôn nhuận nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình, tiếp tục thúc giục Cố Khuynh Thành, nói: “Nhanh lên một chút.”
Cố Khuynh Thành trong lòng cảm thấy Đường Thời kỳ lạ, một bên mở nắm
thuốc mỡ, vẽ loạn thuốc mỡ trên lòng bàn tay Đường Thời, sau đó đưa ngón tay ra, từ từ xoa đều thuốc.
Mùi của thuốc mỡ rất thơm ngát, lẫn với mùi hoa quế được gió đêm thổi tới, phiêu đãng ở trên đài quan cảnh.
Cố Khuynh Thành chờ bôi thuốc mỡ xong, sau đó liền muốn rụt tay về,
người đàn ông lại đoạt trước một bước, nắm chặt bàn tay của cô trong
lòng bàn tay mình.
Toàn thân Cố Khuynh Thành trở nên có chút cứng ngắc, một cử động nhỏ
của cô cũng không dám làm ở trước mặt của Đường Thời, tay kia, lén lút
nắm thành quả đấm.
Đầu ngón tay của anh, như có như không lần mò mu bàn tay cô, có một
cảm giác ấm áp và tê dại, từ từ rót vào da thịt của Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành cũng không dám thở mạnh một cái, một lúc sau, cô phát giác người đàn ông không có ý buông tay mình chút nào, liền liếc mắt
nhìn sang, vừa lúc đụng tới ánh mắt của người đàn ông.
Cô vừa mới một thân một mình ra ngoài, đứng ở chỗ này xem cảnh đêm đã khóc, lúc này viền mắt còn lưu lại chút hồng và ẩm ướt, Đường Thời nhìn chằm chằm mắt của cô, mi tâm nhíu lại, sau đó bật thốt lên hỏi: “Em đã
khóc?”
Cố Khuynh Thành cũng không ngờ tới, Đường Thời lại phát giác được bản thân đã khóc, đầu tiên cô kinh ngạc, sau đó nghĩ đến nguyên nhân bản
thân khóc là bởi vì anh đã từng vứt bỏ bản thân, trong lòng Cố Khuynh
Thành lại đau xót, ngoài miệng nói, giả vờ buông lỏng: “Nơi đây gió hơi
lớn, thổi mắt khó chịu, nên chảy nước mắt.”
”Thật sao?” Đường Thời nhẹ nhàng hỏi ngược một câu, khuôn mặt từ từ
tiến gần lại Cố Khuynh Thành, sau đó khi mặt của anh hoàn toàn sắp dán
lên mặt của Cố Khuynh Thành, anh mới dừng lại.