Editor: Quỳnh Nguyễn
Cố Khuynh Thành mềm mại và nhu thuận làm cho Đường Thời theo bản năng hết sức thu thu cánh tay, ôm ấp cô hướng trong lòng mình.
Tiếng nức nở của Cố Khuynh Thành dần dần nhỏ đi, khóc lâu như vậy, toàn thân Cố Khuynh Thành miễn cưỡng mệt muốn chết, càng thêm không hề nghĩ nhúc nhích, đầu cô cũng là hỗn loạn, liền dựa vào bả vai Đường Thời như thế chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Tay Đường Thời một chút có một chút không vỗ phía sau lưng của cô, không hề có tiết tấu, lại làm cho toàn thân Cố Khuynh Thành thoải mái một chút, không đầy một lát hô hấp của cô trở nên mềm mại, cô liền yên lặng yên tâm ngủ ở trong lòng Đường Thời như thế.
Tay Đường Thời vỗ phía sau lưng Cố Khuynh Thành dần dần ngừng lại, anh chôn đầu ở cổ của cô, ngửi mùi thơm ngát nhàn nhạt toả ra trên người cô, cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ánh sáng ngoài cửa sổ trở nên tối tăm một chút, tiếng côn trùng kêu vang từ từ mai danh ẩn tích.
Toàn bộ thế giới đều lâm vào một mảnh im lặng.
Đường Thời vẫn bảo trì tư thế ôm lấy Cố Khuynh Thành.
Thời điểm Đường Thời lôi kéo Cố Khuynh Thành xả nước, căn bản không có lau khô thân thể hai người liền lên giường, trên giường sớm đã ẩm ướt thành một mảnh, dần dần Đường Thời cảm giác được một cỗ lạnh.
Lúc này Đường Thời mới hơi hơi giật giật thân thể, ôm ấp Cố Khuynh Thành đến trên sofa bên cạnh, tóc dài trên người Cố Khuynh Thành vẫn ẩm ướt như cũ, Đường Thời sợ mở máy sấy làm cô giật mình tỉnh giấc, liền cầm khăn mặt lau khô sợi tóc của cô.
Đường Thời ôm lấy Cố Khuynh Thành hướng trong phòng ngủ, đặt Cố Khuynh Thành ở trên giường, kéo chăn tỉ mỉ phủ lên cô.
Đêm nay hoan ái làm được một nửa, bởi vì cô khóc nên cứng rắn ngừng lại, Đường Thời vẫn cảm thấy có một cỗ khí phát tiết không được, lúc này anh nhìn cô an tĩnh ngủ, chỉ cảm thấy cỗ khí kia càng thêm hoành hành ngang ngược.
Ánh mắt Đường Thời nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành dần dần trở nên thâm thúy, hô hấp của anh cũng chậm rãi trở nên có chút nặng nề.
Anh cảm thấy mình giống như là muốn khống chế không nổi mình rồi.
Nhưng mà anh lại cực lực áp chế mình.
Tay anh chậm rãi vuốt ve hai gò má Cố Khuynh Thành, anh cảm thấy mình giống như sắp khống chế không nổi mình, anh hơi hơi liếm liếm cánh môi có chút khô khốc, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu dán cánh môi trên môi cô, mắt bởi vì cô khóc sưng giống như cây hạch đào, sau đó liền chậm rãi rơi vào mi tâm của cô, dưới đáy lòng nhẹ nhàng nói một câu: Ngủ ngon nhé Khuynh Khuynh của anh.
Là ai nói qua, chúc ngủ ngon là gián tiếp thông báo.
Những lời này anh ở trong vô số đêm khuya nói qua với cô nhưng mà cô không nghe thấy qua một lần.
Ngũ ngon.
Anh yêu em, yêu em.
Khuynh Khuynh của anh.