Cố Khuynh Thành khóc ?
Còn anh ấy, sao hôm nay lại khác thường như vậy?
Nhớ tới rất nhiều năm trước, mỗi lần Cố Khuynh Thành khóc, anh ấy,
tâm tình đều không tốt, có thể không mang vẻ mặt vui vẻ một lần nào
trong suốt cả nửa tháng trời.
Ba người liếc mắt nhìn lẫn nhau, sau đó càng cẩn thận e dè hơn .
Lâm Cảnh Thần ngẫm lại, nói: “Anh, nếu như tâm tình anh không tốt, bọn em cùng anh không say không về!”
Tô Niên Hoa phối hợp nói: “Bây giờ là cuối tuần rồi, mọi người có thể uống suốt đêm .”
”Vô nghĩa!” trên mặt Đường Thời của treo lên nụ cười: “Con mắt nào của các cậu thấy anh tâm tình không tốt ?”
Đây là cái hiện tượng gì?
Anh ấy, lại cười, còn nói tâm tình mình tốt ?
Đây là cái đạo lý cùng người ta uống say, lại nói mình không say sao?
Mặt khác ba người dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu một cái, sau đó Tô
Niên Hoa liền nhìn Đường Thời nói: “Anh, nơi nào không cỏ thơm, cần gì
phải vì chuyện ‘nữ nhi tình trường’ mà sầu muộn như thế.”
”Cút đi! Nói gì cũng vô dụng!” Đường Thời hời hợt chửi một câu, sau
đó lười biếng đứng lên, hướng về phía Tô Niên Hoa vươn tay: “Đem chìa
khóa xe của cậu cho anh, anh về nhà .”
Tô Niên Hoa móc chìa khóa xe ra, đưa cho Đường Thời .
Đường Thời chậm chạp cầm lấy chìa khoá, lưu lại một câu “Mấy đứa cứ từ ừ mà chơi”, sau đó rời đi .
Đám người Lâm Cảnh Thần Lục Nhiên Tô Niên Hoa mắt to trừng mắt nhỏ
nhìn nhau hồi lâu, sau đó Lục Nhiên nói: “Lần này tôi thật không rõ a,
bất quá tôi có thể xác định, anh ấy, dường như tâm tình cũng không tệ
lắm .”
”Bây giờ tôi cũng không hiểu gì hết, trước đây Khuynh Khuynh vừa khóc cái, chúng ta đều nhanh chóng sập xuống rồi .”
”Cậu nói xem, ái tình yêu thần kỳ như vậy sao? Có thể khiến người ta trở nên khó hiểu như thế, không thể nào nắm lấy ?”
”Quỷ mẹ nó biết!”
Lúc Cố Khuynh Thành tỉnh lại, đã buổi trưa, bên trong phòng một mảnh yên tĩnh .
Cố Khuynh Thành mở mắt, có chút mờ mịt, cô ngây ngốc một hồi, rồi mới hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua đã xảy ra .
Cô chậm rãi ngồi dậy, phát hiện mình lại ngủ ở trong gian phòng mình và Đường Thời lúc đến Hồng Viên nghỉ phép.
Tối hôm qua, rõ ràng cô ở phòng ngủ khác, sao giờ lại tỉnh lại ở chỗ này ?
Cố Khuynh Thành nghiêng đầu, nhìn bên gối mình, đặt một bộ quần áo mới tinh, từ trong ra ngoài, tất cả đều đầy đủ .
Chẳng lẽ là Đường Thời sai nhân viên phục vụ tới chiếu cố cô ?
Cố Khuynh Thành nhìn dấu vết bị trói trên cổ tay mình, nghĩ đến lúc
người phục vụ thấy được, không biết trong lòng xem cô là người thế nào,
Cố Khuynh Thành theo bản năng mím mím môi, vén chăn lên, cầm quần áo,
từng món từng món mặc vào, sau đó ra khỏi phòng, lại phát hiện Đường
Thời đã sớm rời đi.
Chỉ là trong phòng ngủ của anh, như trước một mảnh rối loạn, quần áo bị xé nát của cô, tán loạn trên mặt đất .
Cố Khuynh Thành khẽ nhíu mày, đống hỗn độn này cũng không được người
thu dọn, lẽ nào người tối hôm qua ôm cô đi tới gian phòng khác, chuẩn bị quần áo cho cô, đều là Đường Thời ?
Phục vụ vẫn đứng ngoài cửa, nghe được bên trong có động tĩnh, liền gõ cửa một cái .
Cố Khuynh Thành nói một câu mời vào, người phục vụ liền đẩy cửa mà
vào, nhìn ánh mắt của Cố Khuynh Thành, không có chút khinh thị nào .
Cố Khuynh Thành lúc này mới xác định, người trong khách sạn chưa từng tiến vào, tối hôm qua tất cả đều là Đường Thời làm .
Sau đó, trong đầu của cô nghi hoặc thành một đoàn, Đường Thời rõ ràng là chán ghét cùng ghét bỏ cô như vậy, tại sao còn muốn ở trước mặt của
người khác, bận tâm đến thể diện của cô ?