Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Chương 237: Chương 237: Chỉ Lo Thân Mình (11)




Mẹ Đường Thời thật không ngờ vậy mà đã có lời đồn đãi chuyện vô căn cứ ở trong đám người tản ra, vẻ mặt của bà trở nên có chút nghiêm túc, sau một phút liền quay đầu nhìn Cố Khuynh Thành, nhìn chằm chằm cô một hồi sau đó mở miệng nói: “Khuynh Khuynh, cháu thành thành thật thật nói cho bá mẫu, người tối qua rốt cuộc có phải cháu hay không?”

Phùng Y Y nghe thấy mẹ Đường Thời hỏi Cố Khuynh Thành như vậy, đáy mắt rốt cục hiện lên mỉm cười.

Trình Tả Ý nói cô ta tận mắt nhìn thấy Cố Khuynh Thành hướng đài ngắm cảnh, mà Cố Khuynh Thành nếu thật sự có người có thể chứng minh trong sạch của cô, cô liền nói thẳng ra cần gì quanh co lòng vòng nói nhiều như vậy.

Tại một chuyện này, cô ta có ưu thế hơn Cố Khuynh Thành rất nhiều.

Trọn vẹn một bữa sáng, cô ta vẫn đang ở hạ phong, hiện tại rốt cục đến phiên cô ta cười xem Cố Khuynh Thành không chịu nổi rồi.

Người một phòng không phải khoe Cố Khuynh Thành xinh đẹp khen ngợi Cố Khuynh Thành hiểu chuyện.

Thậm chí Tứ Nguyệt, Tô Niên Hoa, Lục Nhiên, Lâm Cảnh Thần không phải đều thích Cố Khuynh Thành còn hơn thích cô ta sao?

Tốt lắm a, cô ta liền làm cho bọn họ hoàn toàn triệt để nhìn một cái, cái người xinh đẹp hoàn mỹ mà lại có tri thức hiểu lễ nghĩa trong lòng bọn họ nội tâm rốt cuộc nhiều thấp hèn nhiều dâm đãng!

Phùng Y Y nghĩ tới đây, khóe môi đều đã hiện lên mỉm cười, cô ta hơi hơi hếch phía sau lưng, trong lòng đã có dự tính nhìn Cố Khuynh Thành chờ trả lời của cô.

Mặc dù sắc mặt Cố Khuynh Thành bình tĩnh, nhưng mà đáy lòng sớm đã rối một nùi, càng như vậy, đâu cô càng như thắt lại, căn bản tìm không ra chút đầu mối, càng miễn bàn nghĩ biện pháp thay mình giải vây rồi.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn chằm chằm cô, đang chờ cô mở miệng nói chuyện.

Mẹ Đường Thời đợi một lúc, nhìn thấy Cố Khuynh Thành từ đầu đến cuối không có mở miệng nói chuyện, bà hơi hơi xoay xoay mở miệng nói lần nữa: “Khuynh Khuynh, cháu không cần khẩn trương, trực tiếp thoải mái nói cho bá mẫu, nếu không phải cháu, cháu yên tâm, bá mẫu nhất định sẽ không để cháu chịu tiếng xấu, chỉ cần cháu có thể chứng minh trong sạch, bá mẫu liền thay cháu ra mặt, ở trước mặt nhiều người như vậy làm rõ giúp cháu.”

Mẹ Đường Thời nói như vậy làm cho áp lực Cố Khuynh Thành càng lúc càng lớn, ngón tay cô bắt đầu phiếm lạnh, thậm chí cô cảm giác rõ ràng trên mặt mình ra vẻ bình tĩnh đã duy trì không được, tùy thời đều có thể tan rã, không khống chế được sau đó bại lộ mình.

Thời gian tích táp chảy theo dòng trôi qua, Cố Khuynh Thành cảm thấy mình thật sự duy trì không được rồi.

Cho dù là thanh danh của cô, thanh danh Cố Gia, đều phải triệt để bị hủy.

Thật sự là bi ai, Cố Gia trông cậy vào cô mang Cố Gia trở nên nổi bật, thăng quan tiến chức vùn vụt, ai ngờ cuối cùng lại bị cô che đậy một tầng bụi dày đặc như vậy.

Cố Khuynh Thành bị Đường bá mẫu nhìn kỹ, thời điểm đang chuẩn bị buông xuống lông mi nhận mệnh, Đường Thời ngồi ở đối diện cô đột nhiên toát ra một câu không có đầu mối: “ Cô biết Tôn Lệ Nhã?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.