Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Chương 595: Chương 595: Chờ một chút, lại từ bỏ (32)




Chương 592: Chờ một chút, lại từ bỏ (32)

Cuối cùng Cố Khuynh Thành nói một chuỗi lời, nói một hơn cho xong.

Toàn bộ không gian, lại lâm vào yên tĩnh.

Người làm mở cửa cho Lục Nhiên và Đường Thời, nhìn thấy Lục Nhiên và Đường Thời vẫn luôn đứng yên ở cửa, chậm chạp không có đi vào, không nhịn được thả bồn hoa trong tay ra, đi lên trước, khách khí hỏi ý kiến một câu: “Đường tiên sinh, Lục tiên sinh, tại sao hai người không đi vào?”

Đường Thời không có phản ứng, Lục Nhiên lại lấy lại tinh thần trước, anh “À” một tiếng, lại không biết nên nói cái gì.

Người làm căn bản không biết đến chuyện phát sinh, cô không đợi Lục Nhiên mở miệng, liền nhẹ nhàng nói vào tỏng, lớn tiếng hô một câu: “Tiên sinh, phu nhân, tiểu thư, Đường tiên sinh và Lục tiên sinh tới. . .”

Trong nháy mắt bầu không khí trở nên quỷ dị, ước chừng qua nửa phút, trong phòng mới truyền đến tiếng bước chân, là Cố phu nhân đi tới, khi nhìn đến Lục Nhiên và Đường Thời, trên mặt bà hiện lên nụ cười, nhưng lại cười có chút cứng ngắc: “A Thời, Lục Nhiên đến, mau tiến vào.”

Lục Nhiên vẫn không dám nhìn vẻ mặt Đường Thời như cũ, chỉ vội vàng mở miệng với Cố phu nhân: “Chào bác Cố.”

Lời anh còn chưa dứt, liền nghe được Đường Thời lễ phép vang lên: “Chào bác.”

Sau đó anh vừa nói xong, anh liền nhấc thùng rượu vang đỏ trong tay, đi vào trong.

Lúc này Lục Nhiên mới liếc mắt nhìn Đường Thời một cái, nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông rất bình tĩnh, thế nhưng cái loại bình tĩnh này, để cho lòng anh càng kinh hãi lợi.

Lục Nhiên nín thở, đuổi theo.

Đường Thời và Lục Nhiên để thủng rượu vang đỏ dưới đất, Cố Chính Nam và Cố Khuynh Thành đã từ trên ghế salon đứng lên, Cố Khuynh Thành không có mở miệng nói chuyện, Cố Chính Nam chỉ chỉ vị trí trên ghế sa lon nói: “Đến đây, ngồi đi.”

Đang lúc Lục Nhiên suy nghĩ có nên trực tiếp mở miệng cáo từ hay không, Đường Thời lại cất bước, đi lên trước ngồi xuống, Lục Nhiên cũng đành đuổi theo, ngồi ở bên cạnh Đường Thời, sau đó liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành rất lâu không gặp, lên tiếng gọi: “Khuynh Thành.”

Cố Khuynh Thành khi nghe người ở bên ngoài nói ra ba chữ “Đường tiên sinh”, liền bị giật mình, lúc này cô nhìn thấy Đường Thời ngồi ở trước mặt mình, tâm càng kinh hoảng, lúc cô nghe Lục Nhiên chào hỏi, ánh mắt liếc Đường Thời một cái trước, sau đó mới nhìn Lục Nhiên, cười nói một tiếng: “Anh Lục Nhiên.”

Hôn sự của Cố Khuynh Thành và Đường Thời đã hủy bỏ, hiện tại đụng mặt, bầu không khí vốn xấu hổ, tăng thêm chuyện vào nhà nghe được lời Cố Khuynh Thành nói, bầu không khí càng trở nên ngưng kết, Lục Nhiên vì hòa hoãn không khí, chào hỏi xong với Cố Khuynh Thành, liền không hề dừng lại mà mở miệng nói: “Bác Cố, ba cháu cảm bác đưa cha cháu cần câu, biết bác thích uống rượu vang đỏ, nay cố ý để cho cháu đưa tới.”

Lục Nhiên nói đến đây, nghĩ đến Đường Thời đi cùng mình, lại mở miệng nói: “A Thời vừa lúc ở nhà con, rượu vang đỏ có chút nặng, liền giúp con mang tới.”

Cố Chính Nam nghe lời Lục Nhiên, cười nói: “Lục lão tiên sinh thật là khách khí, chẳng qua làm phiền mấy đứa một chuyến.”

Lục Nhiên hiểu chuyện mở miệng: “Đâu có, phải là cháu nên sớm tới thăm bác Cố.”

Cố phu nhân tự mình pha một bình trà, bưng tới, nghe đến mấy câu này, lập tức cũng cười nói: “Ta đang nghĩ cách để cho bác Cố các con kiêng rượu, giờ thì tốt rồi, lần này rượu ngon đưa tới cửa, quản cũng không quản được.”

. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.