Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Chương 598: Chương 598: Chờ một chút, lại từ bỏ (35)




Chương 595: Chờ một chút, lại từ bỏ (35)

Cố Khuynh Thành vươn tay, rút về, cô nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Đường Thời một cái, qua một lát, mới nhẹ nhàng “Ừm?” Một tiếng.

Đường Thời giống như muốn hỏi cái gì, cánh môi khẽ động, làm thế nào cũng không có mở miệng, sau cùng anh liền nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm người lui tới trên đường phố, trong mắt không khỏi có chút chua xót, anh nhắm mắt lại, yên tĩnh hai giây, mới nghiêng đầu sang, nhìn về phía Cố Khuynh Thành, hỏi: “Em. . . Mang thai?”

Cố Khuynh Thành có dự cảm Đường Thời nghe được những lời mình nói với Cố Chính Nam cùng Cố phu nhân, hiện tại anh đột nhiên tiếp hỏi cô như vậy, ngón tay cô khẽ run một chút, sắc mặt hơi trắng bệch, nhẹ nhàng gật đầu với Đường Thời, vẫn như ừm một tiếng.

Đường Thời cảm thấy cổ họng mình giống như là bị cái gì ngăn chặn, khó chịu lại kiềm chế, anh há mồm, dùng khí lực lớn, mới phát ra tiếng: “Em. . . Chuẩn bị kết hôn với anh ta sao?”

Hỏi xong vấn đề này, Đường Thời mới phát giác ra được, vấn đề mình hỏi ra là lạ.

Đứa bé đã có, làm sao có thể không kết hôn? Nếu không đứa bé sinh ra, cũng không có giấy tờ. . .

Đường Thời cúi đầu, trong giọng nói mát lạnh, mang theo một tia hỗn loạn: “Không phải, anh muốn nói, em chuẩn bị lúc nào kết hôn với anh ta?”

Cô và Trần Mặc Thâm căn bản không có nghĩ tới kết hôn, lúc cô nói với Cố Chính Nam và Cố phu nhân, có thể thuận lý nói ra bản thân muốn kết hôn, thế nhưng đối mặt Đường Thời, cô lại có chút không miệng được.

Cánh môi Cố Khuynh Thành khẽ động nhiều lần, sau cùng vẫn không có phát ra tiếng, Đường Thời giơ tay lên, hơi che mặt mình, sau một lát, anh thả tay xuống, khẽ cười với Cố Khuynh Thành, ngữ khí rất nhẹ nhàng nói: “Thời gian không còn sớm, em về nghỉ ngơi sớm một chút.”

Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng gật đầu, đẩy cửa xe ra xuống xe.

Đường Thời cũng xuống xe theo, mở cửa sau xe, lấy túi đồ ra, đưa cho Cố Khuynh Thành.

Cố Khuynh Thành không có nhìn Đường Thời, vươn tay tiếp nhận túi, nắm chặt trong lòng bàn tay, mím môi, nói một câu: “Hẹn gặp lại.”

“Ừm, hẹn gặp lại.” Giọng Đường Thời bình tĩnh, ôn hòa.

Cố Khuynh Thành đứng một lúc ở trước mặt Đường Thời, mở mắt ra, liếc mắt Đường Thời một cái, nhưng sau đó xoay người đi về phía tiểu khu.

Đường Thời nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Khuynh Thành biến mất không thấy, vẫn duy trì tư thế đứng ở trước xe.

Ban đêm sang xuân lạnh lẽo, gió chầm chậm thổi, thổi khiến toàn thân Đường Thời rét lạnh, nhưng anh vẫn không có phản ứng, thẳng đến khi điện thoại di động trong túi anh đột nhiên vang lên.

Ngón tay Đường Thời có chút cứng ngắc, mò điện thoại di động từ tỏng túi ra, nhìn một chút, là Lục Nhiên gọi tới, anh biết, Lục Nhiên gọi cú điện thoại này là muốn nói với mình cái gì, giơ tay lên muốn nhận, lại có chút chần chờ, lặp đi lặp lại hồi lâu, thẳng đến khi điện thoại tự động cúp máy.

Qua không tới một phút đồng hồ, điện thoại lại gọi đến lần nữa, lần này Đường Thời không chút do dự, nhanh chóng nghe.

Trong điện thoại, giọng Lục Nhiên có chút chần chờ: “Anh, tôi vừa mới điều tra một chút, Khuynh Thành thực sự mang thai, mà ở trong bệnh viện ghi cô ấy mang thai, thật sự được 50 ngày như cô ấy nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.