Chương 579: Chờ một chút, sẽ buông tha (19 )
9, 8, 7, 6... 1, ở thời điểm cuối cùng xuất hiện “0 “, nơi xa truyền đến tiếng hoan hô điếc tai nhức óc, có vô số đạo pháo hoa, đồng loạt xông lên khoảng không, ở giữa, cũng là bốn chữ to —— năm mới vui vẻ. . .
Thật là không nghĩ tới, thời khắc bước sang năm mới, anh và cô lại ở chung một chỗ vượt qua mười giây cuối cùng, sau đó nghênh đón một năm mới.
Đường Thời nhìn chữ “Năm mới vui vẻ” từ từ biến mất, hướng về phía Cố Khuynh Thành, mở miệng nói: “Năm mới vui vẻ.”
Lúc này pháo hoa so sánh với lúc đếm ngược dày đặc hơn rất nhiều, bốn phương tám hướng đều là hoa hỏa.
Không biết có phải là bị không khí năm mới từ những tràng pháo hoa rực rõ ảnh hưởng hay không, mặt mày Cố Khuynh Thành cũng nhiễm một tầng tiếu bì tươicười, sau khi cô nghe được Đường Thời chúc mừng, quay đầu, mặt mày cong cong trả lời một câu: “Năm mới vui vẻ.”
Đường Thời không nói gì, Cố Khuynh Thành quay đầu, tiếp tục đi xem pháo hoa, tầm mắt Đường Thời lại ở trên người của cô.
Ánh mắt của cô xinh đẹp trước sau như một, ảnh ngược ngoài cửa sổ không ngừng lóe lên dưới đáy mắt, chiết xạ ra anhs sáng tràn ngập các loại màu sắc.
Pháo hoa rơi xuống rất nhanh, Cố Khuynh Thành lúc này mới nhớ tới mục đích chính mình theo Đường Thời đi ra, cô đem tầm mắt nhìn về phía ánh mắt Đường Thời, sau đó rơi xuống chân trái Đường Thời, dừng lại một chút, mở miệng nói: “Cái kia... Mới vừa rồi em thấy anh mang giày, là muốn chuẩn bị ra ngoài sao?”
Anh mang giày, là vì thấy Cố Gia đèn dập tắt, lo lắng cô một mình xuất hiện chút vấn đề, cho nên mới nghĩ tới sang đây nhìn xem, ai ngờ cô lại chạy đến Đường gia đi mượn cây nến rồi.
Đường Thời thu hồi đáy lòng chính mình, theo vấn đề của Cố Khuynh Thành, gật đầu, “Ừ “ một tiếng.
Cố Khuynh Thành trước kia ở Bắc Kinh, cùng mấy người Đường Thời thường xuyên cùng nhau vượt qua năm mới, cũng biết tối trừ tịch, bọn họ cũng không ngủ, thường xuyên đi hội sở trong thành phố đánh bài, cô cũng đi theo rất nhiều lần, cho nên Cố Khuynh Thành liền suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Cùng Lục Nhiên Lâm Cảnh Thần bọn họ hẹn đi đánh bài sao?”
Vốn là hẹn đánh bài, chẳng qua bởi vì cô trở về Cố Gia, anh đã từ chối, nhưng là vẫn “Ừ “ một tiếng.
“Bây giờ anh lên đường sao? “.
Không biết có phải là Cố Khuynh Thành hỏi liên tiếp vài vấn đề, đều là hỏi Đường Thời hay không, vẻ mặt anh rất nghi hoặc.
Cố Khuynh Thành rũ mắt, lại mở miệng nói: “Anh nếu hiện lại xuất phát, có thể cho em đi nhwof chứ? Em cũng định trở lại thành phố.”
Đường Thời tự nhiên là sẽ không cự tuyệt, anh nhân lúc Cố Khuynh Thành lên lầu thay quần áo, trở về Đường gia lấy xe.
Đường Thời mới vừa dừng xe ở cửa Cố Gia, liền thấy Cố Khuynh Thành đổi quần áo xong, giơ túi lên, từ Cố Gia đi ra.
Cô lôi cửa xe, ngồi lên.
Đường Thời chờ cô thắt giây an toàn, mới chậm rãi khởi động xe.
Xe chạy nhanh ra được một lúc, Đường Thời mới nhớ tới, chính mình còn không có hỏi Cố Khuynh Thành đi vào thành phố làm cái gì, nhưng ngay sau đó anh nghĩ đến cô cùng Trần Mặc Thâm ở tại trong một cái tiểu khu, cô đi vào thành phố, là tìm Trần Mặc Thâm sao?
. . .