Chương 619. Có một loại đạo đức gọi là chia sẻ (9)
Editor: Quỳnh Nguyễn
Cố Khuynh Thành nấu cháo thả một đậu đỏ nhỏ, thời điểm cô nhìn thấy Đường Thời gật đầu tròng mắt nhẹ nhàng hướng trong chén mình một chút, nhìn thấy bên trong còn lại một đậu đỏ đặc biệt nhỏ, vì thế chớp chớp mắt cầm chiếc đũa chọc đậu đỏ thành hai nửa, sau đó dùng chiếc đũa dính chặt một nửa kia giơ lên bên miệng Đường Thời, nghiêng đầu cười khanh khách nói: “Cho anh ăn.”
Cố Khuynh Thành vậy mà chủ động đút anh ăn đậu đỏ, mặt mày Đường Thời nháy mắt giãn ra, không hề do dự vừa mở miệng nuốt nửa hạt đậu đỏ vào trong miệng mình.
Đậu đỏ vốn nhỏ, nửa hạt đậu đỏ lại càng cực kì nhỏ, ăn vào trong miệng hoàn toàn không có cảm giác, đầu lưỡi Đường Thời ở trong miệng vòng hơn nửa ngày cuối cùng mới tóm đến chỗ nửa hạt đậu đỏ đáng thương tội nghiệp kia, sau đó hàm răng còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác tốt đẹp Cố Khuynh Thành đút mình ăn thì đậu đỏ liền theo cổ họng vào trong bụng.
Cố Khuynh Thành đút Đường Thời xong, cầm chiếc đũa nhét một nửa đậu đỏ còn lại vào trong miệng mình, sau khi nuốt vào, ánh mắt Cố Khuynh Thành liền nhìn chằm chằm Đường Thời, cõi lòng chờ mong nói:“ Đến lượt anh rồi.”
“Uh`m?” Đường Thời hoàn toàn không rõ đến lượt anh cái gì.
Cố Khuynh Thành nghiêng đầu hướng về phía Đường Thời chớp chớp mắt, chờ giây lát nhìn thấy Đường Thời không có phản ứng, vì thế mở miệng thúc giục: “Nhanh lên a!”
Nhanh cái gì a! Đường Thời hoàn toàn không rõ rốt cuộc Cố Khuynh Thành thúc giục cái gì, mi tâm nhăn nhăn.
Cố Khuynh Thành nhìn Đường Thời thờ ơ, nhất thời có chút tức giận nói: “Đường Thời, em không nghĩ tới, anh thực ra là một người không có đạo đức tốt!”
Mi tâm Đường Thời nhăn lợi hại hơn, giọng nói mang theo vài phần dở khóc dở cười: “Khuynh Khuynh, tại sao anh liền không có đạo đức tốt rồi hả?”
Cố Khuynh Thành có chút tức giận tiếp tục chỉ vào nửa chén cháo trước mặt Đường Thời, đúng lý hợp tình nói: “Vì chứng minh em rất có đạo đức chia sẻ, em chia cho anh hơn phân nửa đậu đỏ, mà anh, trước mặt nửa chén cháo lớn lại một chút bày tỏ cũng không có, anh như thế liền không có đạo đức tốt!”
Đường Thời bị Cố Khuynh Thành nộ khí đằng đằng nói, sửng sốt một chút, qua một lúc lâu sau lại sửng sốt một chút, lúc này mới triệt để hiểu được mục đích chân chính cô gái nhỏ trước mặt anh quấn một vòng tròn lớn như vậy là cái gì.
Đường Thời nhịn không được cười ra tiếng, anh không hề do dự học bộ dáng cô vừa mới cầm chiếc đũa đút cho anh ăn đậu đỏ múc một muỗng cháo hơi hơi đứng dậy đưa tới bên miệng Cố Khuynh Thành: “Nhạ, đạo đức tốt của anh.”
Mục đích đạt thành, mặt mày Cố Khuynh Thành cong một chút, hé miệng nuốt vào cháo Đường Thời đưa tới.
Đường Thời chờ cô uống hết tiếp tục múc một muỗng đưa đến bên miệng cô, Cố Khuynh Thành tuyệt không khiêm tốn mở miệng nhận đạo đức tốt của Đường Thời.
Một bát cháo bất tri bất giác trong quá trình Đường Thời một muỗng một muỗng đút Cố Khuynh Thành liền thấy đáy.
Nói chia sẻ, kết quả cô lại hưởng thụ một mình rồi.
Cố Khuynh Thành nhìn bát rỗng tuếch trước mặt Đường Thời, sắc mặt hơi hơi đỏ hồng, sau đó nghiêng đầu nhìn Đường Thời, tìm cho mình một cái cớ vì ăn hết cháo: “Đường Thời, đạo đức của anh thật tốt!”
Đường Thời bị khen đạo đức thật tốt, tâm tình tốt nở nụ cười ha ha hai tiếng, sau đó ngẩng đầu trông thấy bên miệng Cố Khuynh Thành dính một hạt gạo, anh theo bản năng đưa tay tới.