Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Chương 742: Chương 742




Chương 739. Cho anh sáu đồng tiền (9)

Editor: Quỳnh Nguyễn

Trình Tả Ý bị người đánh liên tục nhiều như vậy, nhưng mà không có bất kỳ phản kích và lo lắng, đối với cô ta mà nói, cô ta là một người làm người ta khinh bỉ nhất, đáy lòng cô ta muốn kết thúc một màn hoang đường như vậy, nhanh chóng rời khỏi nơi này, không muốn tiếp tục dây dưa mất mặt xấu hổ.

Trình Tả Ý ngay cả cảnh sát cũng không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ chôn đầu ở trên đầu gối, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, không có lên tiếng.

Nếu như nói vợ Lương tổng có sai, cũng là Trình Tả Ý đáng giận trước, đối với cảnh sát mà nói, khó giải quyết nhất chính là loại chuyện sáng tỏ mà lại đơn giản này, một người sai đạo đức, một người xử lý tình huống quá mức cực đoan, cho nên bọn họ vừa thấy Trình Tả Ý lắc đầu liền lập tức làm bộ làm tịch quở mắng vợ Lương tổng vài câu, nhao nhao rời khỏi.

Vợ Lương tổng đánh cũng đánh, mắng cũng mắng đủ rồi, liền nhặt túi của mình lên, trước mắt bao người bước tiếp bước chân ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.

Người xung quanh xem kịch vui xem trò cười kết thúc, cũng đều đi theo tản ra, còn có một chút người vừa lúc đi ngang qua nhịn không được tò mò hỏi người ngoài chuyện gì xảy ra, người lanh mồm lanh miệng không cần nghĩ ngợi liền mở miệng nói: “Vậy cô gái kia là cái Tiểu Tam vừa mới bị vợ chính người ta bắt gian tại giường đánh.”

“ Hiện tại con gái a, cũng thật là, tuổi còn trẻ, như thế nào cứ như vậy...”

Trình Tả Ý ngồi chồm hổm trên mặt đất nghe âm thanh xung quanh dần dần rời xa, lúc này cô ta mới mới chậm rãi nâng mặt từ trên đầu gối lên, hít một hơi thật sâu, cúi đầu đứng lên.

Lòng bàn chân bị thương, bụng bị vợ Lương tổng giẫm có cảm giác mơ hồ đau đớn, trên mặt trúng mười mấy cái tát liên tiếp có chút tê dại.

Cô ta cúi đầu, đáy mắt chịu đựng nước mắt, đáy lòng không ngừng an ủi chính mình, không sao, cho dù lúc này cô ta bị nhiều ủy khuất cùng không chịu nổi, đến khi Lương tổng ký cái công trình hợp tác kia, Đường Thời sẽ cao hứng khen ngợi cô ta...

Cô ta cố gắng nhớ lại Đường Thời cười yếu ớt với cô ta, mặc dù cực kỳ nhạt nhạt đến nỗi như không có, nhưng mà lại đủ để cho đáy lòng cô ta vui sướng vạn phần, giống như trăm hoa đua nở.

Trình Tả Ý an ủi bản thân từ từ ngẩng đầu muốn đón xe taxi bên cạnh đường, nhưng mà thời điểm cô ta xoay người nhìn về phía ven đường, tầm mắt của cô ta thấy được một đôi người quen thuộc, vẻ mặt của cô ta nháy mắt liền cứng ngắc ở tại nơi đó.

Là Đường Thời và Cố Khuynh Thành.

Tại sao bọn họ lại ở chỗ này? Bọn họ nhìn bao lâu?

Lập tức trong đầu hiện ra những ý nghĩ, sau đó tốc độ tim đập của Trình Tả Ý liền trở nên kích động.

Cô ta theo bản năng giơ tay lên muốn che mặt mũi bầm dập của mình lại, nhưng mà vừa mới nâng tay lên liền nhìn thấy cách đó không xa, người đàn ông cô ta mê luyến mong nhớ ngày đêm nhiều năm như vậy cầm một cái áo khoác ôn nhu choàng ở trên người Cố Khuynh Thành, bởi vì khoảng cách hơi xa cô ta không nghe được người đàn ông nói gì với Cố Khuynh Thành, nhưng mà cô ta có thể nhìn ra được biểu tình mềm mại thâm tình trên mặt Đường Thời.

Trong ấn tượng của cô ta, anh trước giờ không biểu hiện tình cảm ở trên mặt, nhưng mà anh vì Cố Khuynh Thành luôn luôn lộ ra ngoài dự kiến của cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.