Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Chương 776: Chương 776




Chương 772. Cầu hôn lãng mạn nhất (2)

Editor: Quỳnh Nguyễn

Cố Khuynh Thành vì Đường Thời nhẹ giọng dỗ mà tâm tình từ từ bình tĩnh lại, sau đó dần dần cũng ngưng tiếng khóc.

Lúc này Đường Thời mới kéo Cố Khuynh Thành từ trong lòng mình ra ngoài, thay cô lau sạch sẽ nước mắt ở đáy mắt, sau đó mới bưng cháo bên cạnh lên đút cho Cố Khuynh Thành.

Vừa mới khóc lớn như vậy làm cho sợ hãi áp lực chồng chất trong đêm nay dưới đáy lòng Cố Khuynh Thành tản ra hết, cả người trở lại bình thường, cũng cảm giác đói, liền nhu thuận mở miệng dưới sự chăm sóc của Đường Thời uống vào nửa chén cháo, cảm giác ăn no mới nhẹ nhàng lắc lắc đầu với Đường Thời.

Đường Thời để bát lại trên bàn bên cạnh, sau đó bò lên giường ôm Cố Khuynh Thành vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng của cô, dỗ cô đi vào giấc ngủ.

----

Thời điểm Đường Thời vừa mới đi xuống lầu bưng cháo cho Cố Khuynh Thành thấy cặp công văn cha để trên ghế sofa trong phòng khách, vì thế vươn tay chỉ vào cặp công văn hỏi Trương tẩu một câu: “Cha tôi trở lại?”

“Vâng, Thời thiếu gia.”

Đường Thời gật đầu một cái lên lầu trước, lại dặn Trương tẩu một câu: “Đợi lát nữa cha tôi ngủ dậy lên lầu gọi tôi một chút, tôi có chút việc tìm ông ấy.”

--

Cha Đường Thời từ trước đến nay làm việc và nghỉ ngơi rất tốt, buổi sáng đúng bảy giờ ngủ dậy đi sân sau nhà cũ Đường gia chạy bộ sáng sớm.

Trương tẩu nhân lúc cha Đường Thời ra ngoài chạy bộ sáng sớm, lên lầu gọi Đường Thời.

Lúc này Cố Khuynh Thành đã nhắm mắt lại ru rú ở trong lòng Đường Thời, hô hấp đều đều đi vào giấc ngủ.

Đường Thời phất phất tay với Trương tẩu, chờ sau khi Trương tẩu rời khỏi liền thật cẩn thận rút cánh tay Cố Khuynh Thành ôm mình ra, tay chân nhẹ nhàng xuống giường, đắp kín mền cho Cố Khuynh Thành sau đó mới xoay người xốc nệm lên, từ phía dưới lấy ra một phong bưu kiện kia, rón ra rón rén đi ra phòng ngủ.

---

Đường Thời cầm chuyển phát trong tay xuống lầu, đợi ước chừng mười phút, nhìn thấy cha mình mồ hôi đầm đìa trở về nhà.

Đường Thời không nhanh không chậm đứng lên nhận điểm tâm sáng Trương tẩu chuẩn bị tốt cho cha, tự mình đưa cho cha.

Cha Đường Thời thoáng có chút buồn bực nhìn lướt qua Đường Thời, sau đó ngẩng đầu uống hai hớp trà, đưa tách trà cho Đường Thời, lên tiếng nói: “Như thế nào, có việc?”

Đường Thời đưa tách trà cho Trương tẩu, gật đầu một cái, nói: “Là có chút việc, đi thư phòng trên lầu của con nói đi.”

Cha Đường Thời không có dị nghị khẽ gật đầu, cầm khăn mặt lau mồ hôi trên mặt, sau đó đưa khăn mặt cho Trương tẩu đứng bên cạnh, liền đạp bước chân dẫn đầu hướng cầu thang.

Đường Thời theo sát phía sau.

----

Một đêm sợ hãi bề bộn như vậy, Cố Khuynh Thành làm sao có thể ngủ say, trong tích tắc Trương tẩu gõ cửa tiến vào phòng đấy cô liền tỉnh lại, cho dù tiếng Trương tẩu nói chuyện đã nhỏ nhất, nhưng mà cô vẫn nghe thấy rõ ràng Trương tẩu nói một câu với Đường Thời: “Thời thiếu gia, Đường lão tiên sinh đã thức dậy đi chạy bộ sáng sớm rồi.”

Ngay lúc đó thần trí Cố Khuynh Thành không tỉnh táo, sau khi Trương tẩu nói xong, trong phòng quay về một mảnh yên tĩnh, thời điểm cô lại sắp đi vào giấc ngủ một lần nữa liền cảm giác được Đường Thời rút đi cánh tay của mình, sau đó cô nhịn không được mơ mơ màng màng mở to mắt, vừa định hỏi Đường Thời đi làm cái gì kết quả liền nhìn thấy người đàn ông xốc nệm lên, từ phía dưới lấy ra chuyển phát kia.

Lời đến bên miệng Cố Khuynh Thành nháy mắt bị bóp chết ở trong cổ họng, sau đó cô liền thấy Đường Thời cầm chuyển phát kia đi ra phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.