Chương 842. Hôn lễ của Khuynh Thành Đường Thời (12)
Editor: Quỳnh Nguyễn
Tô Niên Hoa nhìn Đường Thời tự mình pha trà cho mình có chút thụ sủng nhược kinh, anh ta vội vội vàng vàng vươn hai tay nhận, vốn luôn mãi xác định gần đây mình không phạm cái gì sai lệch, tâm rất không dễ dàng yên tĩnh lại nhấp nhô, vì thế anh ta cầm ly trà khó có thể nuốt xuống một ngụm, lại một lần nữa nhịn không được lên tiếng hỏi: “Ca, có chuyện gì, anh nói thẳng.”
Đường Thời nhàn nhã uống một ngụm trà nâng mí mắt nhìn Tô Niên Hoa, sau đó liền thật sự theo ý tứ Tô Niên Hoa gọn gàng dứt khoát cắt vào chủ đề: “Sau khi kết hôn cùng Tiểu Nguyệt trôi qua như thế nào?”
Tô Niên Hoa vẫn suy nghĩ Đường Thời tìm đến mình rốt cuộc có chuyện gì, anh ta có rất nhiều suy nghĩ nhưng mà như thế nào cũng không nghĩ tới Đường Thời vậy mà hỏi chuyện riêng, ý cười thoải mái trên mặt Tô Niên Hoa trong nháy mắt trở nên có chút ngưng trệ, tay anh ta nắm chén trà hơi hơi gia tăng khí lực, qua một hồi lâu mới cường bạo cười một cái nói: “Liền như vậy, còn có thể như thế nào.”
Nếu như nói thời điểm Đường Thời chưa triển khai đề tài này thì không biết hỏi như thế nào, hiện tại anh trực tiếp bổ ra đề tài ngược lại trở nên thoải mái tự tại hơn, anh tiếp tục rót hai chén trà cho chính mình và Tô Niên Hoa, nước chậm rãi từ trong bình trà chảy vào chén trà phát ra tiếng nhẹ nhàng: “Lúc trước chuyện cậu kết hôn cùng Tiểu Nguyệt tôi từ Khuynh Khuynh biết nguyên nhân hậu quả, chỉ chớp mắt các ngươi cũng kết hôn sắp mười tháng, như thế nào, đến bây giờ đáy lòng ngươi với Tiểu Nguyệt liền không có ý nghĩ gì khác?”
“ Như thế nào trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người hỏi em có muốn lão Tứ hay không?” Tô Niên Hoa nghĩ đến tại khách sạn Tôn Dĩnh cũng là hỏi mình như vậy, nhất thời liền thốt ra.
“ Còn có ai hỏi ngươi vấn đề này?”
Tô Niên Hoa toét miệng nở nụ cười một chút, không có trả lời vấn đề này của Đường Thời, chỉ là nâng chén trà lên uống một ngụm trà, hương vị trà xanh vòng qua răng môi, mang theo mùi thơm ngát thấm vào lòng người, nhưng mà mặt mày Tô Niên Hoa lại trở nên có chút mê mang, anh ta dừng một hồi quay đầu mờ mịt nhìn Đường Thời, thực sự trả lời: “Em không biết.”
“Là thật không biết hay là không muốn để cho tự mình biết?”
Đường Thời nói, luôn luôn một trận kiến huyết như vậy, hỏi biểu tình Tô Niên Hoa trở nên có chút ngưng trọng, qua một lúc lâu sau anh ta lại nghe tiếng Đường Thời truyền đến: “Lúc trước ở phía sau ngõ cụt bên trong Hậu Hải, Khuynh Khuynh và Tiểu Nguyệt cùng nhau gặp nguy hiểm, lúc ấy có người gấp đỏ mắt, thời điểm cầm dao găm muốn đi đâm Tiểu Nguyệt, nhưng mà ngươi ngay cả do dự cũng chưa từng do dự liền ngăn cản, kia là vì cái gì?”
Có chút tâm sự, Tô Niên Hoa chưa bao giờ nhắc tới đối với bất luận kẻ nào, năm người huynh đệ bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên kỳ thật ở trong lòng anh ta, anh ta vẫn coi Đường Thời là tín ngưỡng của mình, bởi vì mặc kệ gặp được chuyện gì anh lúc nào cũng là người tỉnh táo nhất và bình tĩnh nhất trong bọn họ.
Tình cảm đàn ông và đàn ông phần lớn đều là không cần nói cũng có thể hiểu được lẫn nhau, cho nên bọn họ rất ít tâm sự, nhiều năm như vậy, phần lớn đều là trào phúng lẫn nhau.
Có thể là lần đầu tiên bình tĩnh hoà nhã ngồi cùng một chỗ tán gẫu tâm sự như vậy, Tô Niên Hoa ngược lại cực kỳ thật sự suy nghĩ một hồi rất lâu, sau đó thiệt tình nói với Đường Thời: “Ca, kỳ thật, ta theo như anh nói đi, lúc ban đầu em hận Tiểu Nguyệt, không phải hận cô ấy chia rẽ em và Tiểu Dĩnh, mà là em căn bản không cách nào tiếp nhận, nhiều năm qua như vậy, đều bị em đối đãi trở thành em gái, em gái ruột, đột nhiên phải đổi thành phụ nữ của em.”