Thân thể Cố Khuynh Thành hung hăng run run một chút, cả người liền
hồi phục lại tinh thần, cô không biết rốt cuộc mình làm sai chỗ nào thế
nhưng trêu chọc anh tức giận lớn như vậy, cô nhìn chằm chằm Đường Thời
hơi hơi há to mồm, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, thậm chí cô cũng
chẳng quan tâm rốt cuộc ngày mai mình có thể đi vào Thịnh Đường hay
không, chỉ không rên một tiếng nhặt quần áo bị anh ném lên, nhanh chóng
mặc vào.
Động tác Cố Khuynh Thành mặc quần áo có chút luống cuống tay chân, ở
khóa kéo váy cô phải cúi đầu kéo nhiều lần mới miễn cưỡng kéo lên.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng ở trước mặt một người thấp hèn như vậy,
cô cố gắng làm tình như vậy, đổi lấy cũng là một câu cút của anh với cô.
Cố Khuynh Thành càng nghĩ càng cảm thấy có chút ủy khuất, viền mắt
cũng nóng lên, có chút chua xót, cô sợ mình đột nhiên rơi xuống nước mắt bị Đường Thời nhìn thấy, cho nên từ đầu đến cuối vẫn duy trì tư thế cúi đầu.
Mặc quần áo tử tế, Cố Khuynh Thành nhìn cũng không nhìn Đường Thời
một cái, chỉ tiêu sái bước nhanh qua anh, đi ra khỏi phòng ngủ.
Trên TV phòng khách đang chiếu quảng cáo.
Cố Khuynh Thành đi đến trước sô pha, cầm lấy túi của mình, đặt phiếu
phòng Tổng Thống ở trên bàn trà phòng khách, sau đó liền hướng về phía
ngoài cửa vội vội vàng vàng tiêu sái rời đi.
Lúc Cố Khuynh Thành đi ra phòng ngủ cũng không có đóng cửa phòng ngủ.
Đường Thời vừa lúc có thể nhìn thấy bóng dáng Cố Khuynh Thành rời đi, anh nhìn thấy cô luống cuống tay chân kéo cửa, bước chân có chút hỗn
loạn chạy đi, anh dùng lực nắm chặt tay, xung quanh khớp xương nổi lên
một tầng trắng bệch, giống như cố hết sức kiềm chế cái gì đó.
Rất lâu sau, Đường Thời mới hơi hơi giật giật cơ thể, cầm lấy áo tắm
bên cạnh, quấn lung tung ở trên người đứng tại chỗ, nhìn giường lớn lộn
xộn trước mặt, ánh mắt hơi hơi trở nên có chút hoảng hốt.
Đột nhiên anh cảm thấy mệt chết đi được.
Anh từng vội vàng chuyện công ty ba ngày ba đêm cũng chưa ngủ cũng không có mệt như vậy.
Loại mệt này là từ đáy lòng mệt mỏi nổi lên, mang theo sắc bén lạnh thấu xương.
Cố Khuynh Thành đi ra phòng Tổng Thống, trực tiếp đi nhà vệ sinh công cộng Sơn Trang, cô chịu đựng cơ thể không thoải mái, soi gương, sửa
sang quần áo và tóc mình, xác nhận dáng vẻ tao nhã tự nhiên, lúc này mới lấy điện thoại cầm tay ra, nhanh nhanh gọi một cú điện thoại cho phục
vụ Sơn Trang, làm cho bọn họ mang xe ngắm cảnh tới đón cô xuống núi.
Cô làm như vậy là vì cô không thể để cho bất kì người nào nhìn thấy cô hiện tại chật vật không chịu nổi.
Cô là thiên kim tiểu thư Cố Gia, cho dù Đường Thời vừa nãy đối với cô như thế nào, cho cô ít nhiều ủy khuất, cô ở tại trước mặt người khác
vẫn phải duy trì hình tượng tao nhã tự nhiên.
Cho nên nhân viên làm việc ở Sơn Trang lúc mở xe ngắm cảnh ra trước
mặt cô, Cố Khuynh Thành cường bạo đè ép mệt mỏi và khó chịu trên thân
thể, cười yếu ớt với nhân viên làm việc, sau đó đưa tiền boa.
Cố Khuynh Thành vẫn duy trì tư thế động lòng người, lái xe của mình
rời khỏi Sơn Trang khoảng mười km cô mới dừng xe ở ven đường, xụi lơ ở
trên chỗ ngồi của mình.