Chương 889: Cô gái anh yêu đã trở lại ( lần 3 )
Trong nháy mắt, vô số đau thương cùng khổ sở quen thuộc, liền chi chít bò đầy trái tim của cô.
Bất kể trôi qua bao lâu, chỉ cần nghĩ đến anh, nghĩ đến anh cùng cô đã không có quan hệ vợ chồng, cô có thể trong nháy mắt bị đau đớn đánh sụp đến lý trí tan rã.
Coi như là cách ba năm, cô liều mạng mà nghĩ muốn quên đi anh, nhưng vĩnh viễn đều không làm được.
Tứ Nguyệt nắm chặc chứng nhận ly hôn trong tay, chậm rãi nhắm hai mắt lại, tự hỏi mình: “Tứ Nguyệt, rốt cuộc mày muốn vì người đàn ông kia, điên cuồng tới khi nào mới chịu hết hy vọng?”
Tứ Nguyệt khép chặt đáy mắt lại, hơi có chút chua xót.
Là anh đem hết toàn lực, tàn nhẫn và quyết tuyệt muốn đuổi xa cô.
Chẳng qua là, anh tàn nhẫn với cô như vậy, nhưng ngày đầu cô tới nước Pháp, đã bắt đầu ảo tưởng chính mình khi nào có thể trở về đã cái thành phố có anh kia.
Có lẽ sẽ có người nói cô cần gì chấp mê như thế, có lẽ có người sẽ mắng cô sinh ra là để bị coi thường. . . Nhưng là, bọn họ đã quên, cô cũng chỉ là vì một mình Tô Niên Hoa chấp mê, sinh ra để bị coi thường mà thôi.
Trung Quốc, Bắc Kinh.
Thành phố Bắc Kinh giá lạnh đi qua, xuân về muôn hoa đua nở, xuân phong ấm áp, cho dù là đêm khuya, cũng sẽ không khiến người ta cảm giác được cái loại lạnh thấu xương này.
Tô Niên Hoa đi ô-tô, dưới ánh đèn nê ông trên đường, lưu loát đánh tay lái, đem xe quẹo vào bãi đậu xe, dưới đất đi thang máy, dọc theo hành lang, đứng tại trước cửa căn hộ của chính mình, giơ tay lên, nhập vào mật mã.
Tô Niên Hoa đẩy cửa ra, đập vào mi mắt, cũng là một phòng đen nhánh, vẻ mặt hơi có chút giật mình.
Rõ ràng đã qua ba năm rưỡi rồi, nhưng là anh vẫn như cũ không thích ứng được với việc đẩy cửa ra, nhìn qua là gian phòng tối như mực.
Rõ ràng ban đầu cô gả cho anh mới ngắn ngủn mười tháng, anh về nhà cũng chẳng được mấy lần, nhưng là, mỗi lần mở cửa, đều có cô cố ý lưu một chiếc chén nhỏ ấm áp cho anh.
Trước khi mất đi, anh cũng không có cảm giác gì, sau khi mất đi, anh mới hiểu được, thật ra thì, hơn mười tháng kia, cô vẫn lưu cho anh một chiếc đèn, là tư niệm của cô, cũng là mong đợi của cô.
đau lòng quen thuộc, nhấn chìm trái tim Tô Niên Hoa, Tô Niên Hoa ngẩn ngơ thật lâu, mới bước vào trong nhà, tiện tay nhấn chốt mở đèn, đèn thủy tinh treo trong phòng khách, phát ra ánh sáng, chiếu sáng cả căn phòng, nhưng là đáy lòng Tô Niên Hoa, càng thêm vắng vẻ rồi.
Anh cỡi xuống áo khoác âu phục, ném trên ghế sa lon, xoay người, nhìn về phương hướng phòng bếp, bên trong bị dì giúp việc lau phá lệ sạch sẽ, bàn ăn lau đến không nhiễm một hạt bụi, ở giữa đặt bình hoa có cắm một bó có chút ỉu xìu.
Sau khi cùng cô ly hôn, anh không còn đêm không về ngủ, anh biết trong nhà đã không có cô, nhưng là bất kể vội vàng mệt mỏi bao nhiêu, anh vẫn luôn lái xe về nhà.
Chẳng qua là, không còn có bữa ăn khuya thơm ngào ngạt chờ anh, cũng không có cô gái biết anh trở lại, từ trong phòng bếp mặc tạp dề đi ra, vui mừng giống như trúng thưởng.
Trước lúc yêu cô, anh không hiểu cái gì gọi là khắc cốt ghi tâm, trước lúc mất đi cô, anh không hiểu cái gì gọi tê tâm liệt phế.
Nếu là anh có thể biết trước, tương lai anh sẽ yêu cô sâu đậm, ban đầu, anh nhất định sẽ không đối với cô tàn nhẫn vô tình như vậy.
. . .
. . .