Chương 906: Cô gái anh yêu trở về (20)
Tứ Nguyệt lại cười lên tiếng ngăn cản, để phục vụ buông xuống. . . *.
Tô Niên Hoa nhìn qua Tứ Nguyệt, ánh mắt lược có vẻ hơi kinh ngạc.
Một người bảo để, một người bảo rửa, phục vụ đứng ở một bên, có vẻ hơi luống cuống, cuối cùng vẫn là Tứ Nguyệt vươn tay, trực tiếp lấy đĩa từ trên tay phục vụ xuống, để lên bàn, sau đó giơ đũa lên, kẹp hành tây nhét vào trong miệng, cô nhai hai lần, nuốt vào trong bụng, sau đó mặt mày cong cong cười với phục vụ nói: “Ăn rất ngon, cám ơn.”
Tô Niên Hoa đợi khi phục vụ lui ra, mới lên tiếng hỏi: “Không phải em không ăn Hành tây sao?”
“Đó là lúc trước.” Tứ Nguyệt kẹp lấy Hành tây, tiếp tục nhét vào tỏng miệng: “Em qua nước Pháp ăn không quen thức ăn bên đó, mỗi lần qua siêu thị mua rau xanh, cũng chỉ có mấy thứ đáng khác, liền coi như chán ghét hành tây, so ra có thể ăn được rau xanh, những thứ chán ghét không còn ý nghĩa, huống chi, nhiều khi, một số ngươi cảm thấy ăn sâu bén rễ, rất dễ dàng thay đổi, không phải sao?”
Thật sự như thế, mình cảm thấy mình cả đời không có cách nào thay đổi thói quen, thường thường sẽ thay đổi trong nháy mắt.
Thế nhưng là, duy chỉ có chuyện cô yêu anh, lại thế nào cũng không thay đổi.
Nếu như có thể trở nên không yêu anh, thật là tốt biết bao!
Tô Niên Hoa ngồi ở đối diện Tứ Nguyệt, nghe được lời Tứ Nguyệt nói, tâm giống như là bị dẫn thủy lợi một dạng, phá lệ khó chịu, anh không biết là đang vì cô tại nước Pháp ăn đến những khó khăn đó thụ, vẫn là vì trong miệng cô nói cái kia thâm căn cố đế đồ,vật cải biến mà khó chịu.
Tứ Nguyệt nhìn thấy Tô Niên Hoa không có mở miệng nói chuyện, cũng trầm mặc theo.
Hai người cứ yên lặng ăn xong bữa khuya như vậy, lên xe một lần nữa, lúc tài xế khởi động xe đưa Tứ Nguyệt về nhà, điện thoại di động Tứ Nguyệt đột nhiên vang lên.
Tô Niên Hoa nghe được tiếng chuông, hơi hơi nghiêng đầu một chút, vừa mới bắt gặp Tứ Nguyệt lấy điện thoại ra, lóe lên hai chữ “Lục Tổng“.
Tên một người đàn ông... cánh môi Tô Niên Hoa vô ý thức mím chặc, sau đó liền thấy Tứ Nguyệt nghe điện thoại, ngữ điệu mềm mại hô một tiếng: “Lục Tổng?”
Trong xe rất yên tĩnh, Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt ngồi sóng vai, anh có thể từ trong máy của Tứ Nguyệt, nghe thấy rõ một giọng nam nói tiếng Trung không tính là trôi chảy: “Tứ tiểu thư, còn chưa ngủ?”
“Không, nếu như ngủ, còn có thể tiếp điện thoại anh sao?” Tứ Nguyệt cười khẽ một chút: “Muộn như vậy gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì không?”
“Hỏi một chút hai ngày cô về Trung Quốc, trôi qua thế nào?”
“Rất tốt.” Tứ Nguyệt trả lời vấn đề này, đổi tay cầm điện thoại,đặt sang bên tại khác, bời vì cách Tô Niên Hoa xa một chút, Tô Niên Hoa cũng không nghe thấy người đàn ông nói cái gì, chỉ là một lát, nhìn thấy Tứ Nguyệt mỉm cười, thoáng có chút kinh hỉ nói: “Cái gì? Anh muốn tới Bắc Kinh? ... Đương nhiên, Lục Tổng đến Bắc Kinh, khẳng định tôi sẽ chiêu đãi Lục Tổng... Thật sao? Thì ra Lục Tổng không phải đến Bắc Kinh nói chuyện làm ăn, mà chính là vì sinh nhật tôi? ... Lục Tổng thật đúng là biết dỗ phụ nữ vui vẻ... Tin, đương nhiên tin Lục Tổng, chỉ là không biết Lục Tổng tới sinh nhật tôi, sẽ cho tôi quà sinh nhật gì?”