Cố Khuynh Thành sở dĩ mang theo Đường Thời tới chỗ cửa hàng này đi dạo, chính là muốn để cho Trình Tả Ý thấy Đường Thời phụng bồi cô đi dạo phố, ai ngờ cô cùng Đường Thời ngồi có một chút, Trình Tả Ý từ phòng thay quần áo đi ra ngoài rời đi, cũng không phát giác cô cùng Đường Thời tồn tại.
Trình Tả Ý nếu ra khỏi cái cửa này, có quỷ mới biết cô có đi dạo nơi nào, Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng mà mở trừng hai mắt, Trình Tả Ý cười yếu ớt, đưa tay ra nhận lấy đồ túi trong tay nhân viên bán hàng, cô dưới tình thế cấp bách, cái gì cũng bất chấp đề cao tiếng nói, la một tiếng: “Đường Thời!”
Chỗ tiệm bán quần áo rất an tĩnh, có người nói chuyện đều là nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ, âm nhạc cũng là ca dao nhẹ nhàng chậm chạp, âm điệu có chút thấp, một tiếng của Cố Khuynh Thành này lên giọng, dễ dàng liền truyền khắp cả cửa hàng.
Tất cả mọi người hướng nơi phát ra âm thanh nhìn lại.
Cố Khuynh Thành làm bộ như nhìn bộ dáng Đường Thời, khóe mắt lại ý vị hướng địa phương Trình Tả Ý đứng.
Cô rõ ràng nhìn thấy thời điểm Trình Tả Ý nghe hai chữ “Đường Thời “ này, ngón tay hơi dừng một chút, sau đó cả người liền phản xạ có điều kiện ngẩng đầu, hướng xung quanh nhìn, sau đó tầm mắt liền dừng ở trên người cô cùng Đường Thời.
Đường Thời vẫn đi theo bên người Cố Khuynh Thành, phụng bồi cô xem quần áo, trong lúc bất chợt nghe được thanh âm cô thoáng có chút lớn la tên của mình, lập tức có chút nghi ngờ nhìn Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành chỉ là muốn ngăn trở Trình Tả Ý rời đi, cho nên mới linh quang chợt lóe hô tên Đường Thời, nhưng quên mất chính mình la Đường Thời, muốn nói cái gì, bây giờ nhìn đến Đường Thời đang nhìn mình, cô mới mở trừng hai mắt, hậu tri hậu giác lung tung tìm một cái lấy cớ: “Em có chút mệt mỏi.”
Cố Khuynh Thành nói xong câu đó, ánh mắt lại nhìn sang chỗ Trình Tả Ý.
Lúc này nụ cười trên mặt Trình Tả Ý hơi có vẻ cứng ngắc, tầm mắt còn thẳng tắp nhìn địa phương cô cùng Đường Thời đứng.
Tiểu thư bán hàng mỉm cười đối với cô ta liên tục mở miệng vài câu, Trình Tả Ý mới phục hồi tinh thần lại, sau đó có chút cứng ngắc vươn tay, nhận lấy đồ túi tiểu thư bán hàng đưa tới, sau đó tầm mắt lại đi nhìn cô cùng Đường Thời, đáy mắt phiếm một tia bất khả tư nghị, phảng phất là căn bản không thể nào tin nổi cô cùng Đường Thời tại sao sẽ cùng nhau đi dạo phố?
Cố Khuynh Thành bị ánh mắt Trình Tả Ý nhìn cho có chút không cao hứng, cô làm sao lại không thể cùng Đường Thời cùng nhau đi dạo phố?
Cố Khuynh Thành cũng không phải là loại người thích đè nguời khác xuống, nhưng là hết lần này tới lần khác, cô lại muốn đè Trình Tả Ý xuống, cho nên cô hướng về phía Đường Thời có chút ngây thơ mở miệng nói: “Nhưng là em còn không có đi dạo đủ nha, bằng không anh giúp em chọn quần áo được không nào?”
Cô không đơn thuần cùng Đường Thời cùng nhau đi dạo phố, cô còn muốn Đường Thời giúp cô chọn quần áo!
Mặc dù Đường Thời không rõ đáy lòng Cố Khuynh Thành có cái tính toán gì, nhưng là đối mặt Cố Khuynh Thành thực tâm thỉnh cầu, anh cho tới bây giờ đều không có năng lực cự tuyệt, huống chi lúc này giọng cô ôn nhu mềm nhũn, còn đeo một tia làm nũng, làm cho anh lập tức liền theo ý Cố Khuynh Thành, phụng bồi cô đi tới khu nghỉ ngơi ngồi xuống trên ghế sa lon, còn phân phó tiểu thư bán hàng rót cho Cố Khuynh Thành một chén nước ấm, sau đó mới đi chọn lựa quần áo cho Cố Khuynh Thành.
Ánh mắt Đường Thời từ trước đến giờ không tệ, mặc dù anh cũng không có mở miệng đi hỏi những thứ sản phẩm mới cùng bản số lượng có hạn trong của hàng, nhưng mà tiện tay chọn vài thứ, tuy nhiên cũng thắng được sự tán dương của tiểu thư bán hàng, nói anh ánh mắt tốt, đây đúng là sản phẩm mới với số lượng có hạn bọn họ đưa ra thị trường.