Khó trách Đường Thời hỏi Phùng Y Y và Tôn Lệ Nhã có phải là bạn rất thân hay không, cuối cùng bác Đường lại đi trách Phùng Y Y!
Bởi vì, ở trong mắt bác Đường, bà vẫn tin tưởng chắc Tôn Lệ Nhã mới là người phụ nữ không biết liêm sỉ ở đài quan cảnh!
Cô vẫn cho là, bản thân sáng nay có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, nhờ có Trình Tả Ý cái khó ló cái khôn vì cô tạo chứng cứ giả. (.. ! *
Mặc dù Trình Tả Ý nói cho Phùng Y Y hướng đi của mình, nhưng đối với
Trình Tả Ý không biết chuyện chút nào mà nói, cô cũng không biết sẽ mang đến cho cô ấy nhiều phiền phức vậy, mới thuận miệng trả lời vấn đề của
Phùng Y Y.
Cho nên, ở trong lòng cô, đối với Trình Tả Ý là tràn ngập cảm kích.
Nhưng mà bây giờ, cô mới hiểu được, sở dĩ cô có thể bình yên vô sự,
nguyên nhân căn bản nhất, không phải Trình Tả Ý, mà là Đường Thời!
Là cái người chán ghét cô, ghét bỏ cô, đối với cô từ đầu đến cuối không có sắc mặt tốt, Đường Thời!
Nếu không phải tối hôm qua anh sớm tìm Tôn Lệ Nhã thế mạng, mê hoặc
bác Đường, những mánh khóe nhỏ của Trình Tả Ý, đâu có thể lừa gạt được
bác Đường?
Là anh tối hôm qua, khiến Tôn Lệ Nhã trở thành đối tượng hoài nghi
của bác Đường, hơn nữa bác Đường vốn có ấn tượng vô cùng tốt với cô, cho nên lúc Phùng Y Y vạch trần cô, đương nhiên trong lòng bác Đường sẽ
chọn chịu tin tưởng cô, cũng vì vậy, khi Trình Tả Ý tạo ra chứng giả,
bác Đường chỉ xem ghi chép trò chuyện xác thực là tên của cô, liền tin
là thật.
Nay tất cả, không phải vận khí cô tốt, cũng không phải là cô may mắn
tìm được đường sống trong chỗ chết, mà là Đường Thời không để cô biết,
vì cô lặng yên không sắp xếp tất cả!
Lòng Cố Khuynh Thành, cuộn lên một trận cuồng loạn không kiềm chế được.
Khi Đường Thời để cho cô uống thuốc tránh thai, cô cho là mình không
có hi vọng có thể gả cho Đường Thời, cô trở nên có chút ý rã rời, cho
nên thuận theo tâm tư của mình ẩn mà trốn tránh anh, cô cho là mình nhất định phải cho cha mẹ, khiến cho Cố Gia thất vọng.
Nhưng bây giờ, cô lại bốc cháy lên một chút hy vọng.
Kỳ thực, Đường Thời đối với cô, cũng không phải máu lạnh giống như cô nhìn thấy, không phải vậy?
Bằng không, hà tất anh lại hạ một nước cờ lớn như vậy, thay cô che giấu chuyện tối hôm qua giữa anh và cô ở đài quan cảnh?
Nếu như anh thực sự hận không thể để cô thống khổ, đại khái anh có
thể khiến bác Đường biết cô gái trên đài quan cảnh là cô, sau đó người
bị đuổi đi Italy, không phải Tôn Lệ Nhã, mà là cô!
Càng nghĩ, Cố Khuynh Thành càng kích động.
Những thứ mục tiêu ý chí muốn gả cho Đường Thời bị diệt, từng chút từng chút bắt đầu sống lại.
Khóe môi Cố Khuynh Thành, hơi nhếch lên.
Nụ cười còn chưa nở rộ, ấn đường Cố Khuynh Thành lại nhíu lại, đáy mắt tràn ngập nghi hoặc và không giải thích được.
Đường Thời khi đối mặt với cô lãnh huyết vô tình, rồi lại một mặt yên lặng giúp cô... Vì sao anh phải làm như vậy?