Thật ra thì xế chiều công ty không cần Đường Thời phải tự mình làm gì cả, anh chẳng qua là tìm một cái cớ, cùng Cố Khuynh Thành tách ra. . .
Lúc ban đầu thời điểm biết cô cùng Trần Mặc Thâm ở chung một chỗ, anh cảm giác mình thật lòng không có một chút hy vọng, cho nên mỗi một lần tiếp xúc cùng cô, anh đều cảm thấy là trời cho mình một loại đặc ân.
Khi đó, đáy lòng của anh mặc dù ghen, cũng khó chịu, tỵ nạnh, nhưng là anh lại cảm thấy kia là tốt đẹp mình trộm tới, đáy lòng còn quý trọng hơn nữa.
Nhưng khi tốt đẹp trộm tới theo đó càng ngày càng nhiều, đáy lòng của anh cũng như tro tàn, bắt đầu sinh ra hi vọng.
Anh biết, Cố Khuynh Thành cùng Trần Mặc Thâm kết hôn, đáy lòng của anh không nên có hi vọng, bởi vì hi vọng, sớm muộn sẽ biến thành tuyệt vọng.
Nhưng là, anh căn bản khống chế không được chính mình.
Cho nên, anh liền cứ làm cho mình theo đuổi như vậy.
Có lẽ là một đoạn thời gian trước, anh và Cố Khuynh Thành chung đụng đích thực quá tốt, quá ấm áp rồi, để cho chính anh đều đã có một loại ảo giác, Cố Khuynh Thành cùng anh chẳng bao giờ tách ra, thậm chí, anh đều đem sự tồn tại của Trần Mặc Thâm, quên mất.
Sau đó, khi anh trong lúc bất chợt nhìn thấy Trần Mặc Thâm từ trong tiểu khu đi ra, anh mới nhớ tới, Cố Khuynh Thành không thuộc về anh.
Loại tốt đẹp anh trộm tới này, chẳng qua rất là ngắn ngủi.
Pháo hoa vừa hiện, lúc mộng tỉnh, dị thường tàn nhẫn.
Bất kể tàn nhẫn nữa, cuối cùng anh vẫn không có sức miễn dịch đối với cô, thời điểm anh gặp cô sáng sớm đón xe ở ven đường, vẫn không tự chủ được tiến lên giúp cô, anh biết cô đi khám thai, lòng anh xót xa phụng bồi, kết quả, sinh đôi biến thành sinh ba, sau đó anh còn phụng bồi cô đi cho mua đồ dùng trẻ con, nghe cô đặt tên cho con của cô cùng Trần Mặc Thâm.
Đáy lòng của anh tràn đày hâm mộ cùng ghen tỵ, giống như là cỏ dại, mọc ra càng ngày càng càn rỡ.
Đường Thời càng nghĩ, càng thấy được tim như bị đao cắt, thế cho nên thời điểm xe của anh sắp lái đến xí nghiệp Thịnh Đường, trong lúc bất chợt liền xoay đầu xe.
Anh không muốn đi công ty, vào công ty, anh lại phải ngụy trang thành bộ dáng không có chuyện gì.
Nhưng là hiện tại anh rõ ràng có chuyện.
Có việc, anh ngay cả khí lực ngụy trang, cũng không có.
Đường Thời lái xe, xe ở Bắc Kinh như nước chảy trên đường phố, chậm chạp hành sử, cuối cùng anh mới phát giác, chính mình thế nhưng bất tri bất giác sắp lái đến khu biệt thự tây giao.
Suy nghĩ một chút, đại khái có hơn một tháng, chưa có trở về nhà cũ rồi, trước đó cha mẹ còn gọi điện thoại, hỏi thăm anh lúc nào trở lại ăn cơm tối. . .
Đường Thời do dự một chút, dứt khoát trực tiếp đi ô-tô trở về nhà cũ.
Khu biệt thự Tây giao nhiều cây, nhiệt độ so với trong thành phố hơi thấp hơn một chút, dừng xe, lúc Đường Thời từ trong ga-ra đi ra, thế nhưng lại không có cảm giác nóng nực ngột ngạt như trong thành phố.
Trong sân, lúc trước Đường Uyển cao hứng, loại hoa, thế nhưng mở ra hơn phân nửa, muôn hồng nghìn tía, rất đẹp mắt.
Đường Thời nhìn chằm chằm, liền đi tới rồi cửa phòng, vươn tay, thời điểm định khóa, mới phát giác mình đem cái chìa khóa ném ở căn hộ trong thành phố, quên không mang, cho nên liền giơ tay lên, nhấn chuông cửa trên vách tường.
Chuông vang lên vài tiếng, Đường Thời mới nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm thím Trương: “Tới đây.”
Sau đó, liền truyền đến thanh âm mở khóa, cửa mở ra, khí lạnh bên trong nhà, chạm mặt đánh tới.
Thím Trương thấy Đường Thời, có chút kinh ngạc, sau đó vui mừng tránh ra sau lưng, khom người từ trong tủ treo quần áo một bên lấy dép anh ra, bày tại trước mặt của anh.
. . .