Đường Thời không nhịn được nắm chặt điện thoại di động, qua rất lâu, mới rời khỏi ghi chép trò chuyện, nhìn thấy có hơn bảy tin nhắn chưa đọc, Đường Thời tiện tay ấn mở, kết quả đập vào mắt, cũng là Cố Khuynh Thành gửi tới, là hôm trước, nội dung bên trong rất thẳng thắn cùng trực tiếp: “Đường Thời, từ Mỹ trở về, trước tiên liên hệ với em một chút, em có chuyện muốn nói với anh.”
Thật sự như anh ở nước Mỹ phỏng đoán, Cố Khuynh Thành liên hệ anh, chỉ là cô muốn nói với anh thứ gì?
Là từ nay về sau, để anh không cần qua tìm cô? Hay là nói, cô sẽ không tiếp nhận anh...
Ở nước Mỹ trong nửa tháng, trong lòng Đường Thời đã lựa chọn kết quả xấu nhất, đơn giản là Cố Khuynh Thành đưa ra với anh, hai người từ nay về sau, mỗi người một ngả không có liên quan.
Anh cũng biết, tràng cảnh này, anh sớm muộn là phải đối mặt, thế nhưng, chân chân chính chính đợi đến khi anh đối mặt, anh lại có chút muốn trốn tránh.
Thật hỏng bét, tại sao anh lại uống rượu nhiều đến như vậy? Đều nói say rượu hỏng việc...
Qua hồi lâu, Đường Thời buông thõng mí mắt, gọi điện thoại cho Đường gia, sau đó cúp điện thoại, ném điện thoại di động ở một bên, nhìn mình chằm chằm màn hình máy vi tính, bắt đầu ngây ngốc.
Sắp tới lúc tan việc, giám đốc bộ phận nhân sự có chút vấn đề khó giải quyết, đến xin chỉ thị Đường Thời, Đường Thời mới thu hồi tinh thần, ép buộc chính mình chú ý tình huống mà giám đốc bộ phận nhân sự nói.
Giám đốc bộ phận nhân sự nói rất dài, sau khi nói xong, Đường Thời còn chưa mở miệng nói chuyện, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên, anh vô thức vươn tay, cầm điện thoại di động lên, tùy ý nhìn màn hình một chút, nhìn thấy trên báo lại là “Khuynh Khuynh”, Đường Thời giống như là bị kinh hãi, người từ trên ghế làm việc đứng lên, cũng không đoái hoài tới giám đốc bộ phận nhân sự còn đứng ở trước mặt mình, cầm di động, có chút nôn nóng đi tới đi lui, dẫn đến ánh mắt bộ phận nhân sự nhìn qua anh, đều là kinh ngạc.
Cuối cùng Đường Thời vẫn không có cốt khí nghe, chỉ là chờ đợi tiếng chuông điện thoại dừng lại, sau đó có chút vô thần nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, thẳng đến khi giám đốc bộ phận nhân sự, lên tiếng hô một câu: “Đường tổng?”
Đường Thời mới đột nhiên hoàn hồn, sau đó nhìn qua giám đố bộ phận nhân sực, nghĩ đến anh ta tìm mình là có chuyện xin chỉ thị, thế nhưng là bị cuộc điện thoại của Cố Khuynh Thành quấy đến, anh hoàn toàn quên những gì giám đốc bộ phận nhân sự vừa mới nói, mà anh cũng không có tâm tình nghe giám đốc bộ phận nhân sự nói lại lần nữa, thế là liền có vẻ hơi bực bội phất phất tay: “Lúc khác nói sau, nay không tâm tình xử lý.” -
Mười giờ sáng Đường Thời đến Bắc Kinh, mười giờ rưỡi, liền nhận được điện thoại của Tứ Nguyệt, được cho biết, Đường Thời từ Mỹ trở về.
Sau đó, Cố Khuynh Thành bắt đầu từ cuộc điện thoại của cô, tinh thần đều đặt ở đtrên iện thoại di động của mình, sợ mình không cẩn thận bỏ lỡ cuộc gọi của Đường Thời.
Thế nhưng, thời gian lững lờ trôi qua, từ buổi sáng đến xế chiều, mãi cho đến năm giờ đồng hồ, từ đầu đến cuối điện thoại Đường Thời không có gọi tới.
Cố Khuynh Thành đáp ứng Cố phu nhân, tối nay về nhà ăn cơm, đến năm giờ rưỡi, tài xế Cố gia tới đón cô, sau khi cô lên xe, còn không ngừng nhìn điện thoại di động của mình, sau cùng không kìm nén được gọi cho Đường Thời một cuộc điện thoại.
Kết quả... Không người nghe.