Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Chương 701: Chương 701: Gà bay chó chạy sinh em bé (18)




Cố Khuynh Thành thật sự bị tức, cô đối mặt với trấn an của Đường Thời, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác hả giận gì, chẳng qua là cảm thấy buồn phiền trong lòng có chút khó chịu. . . ? ?

Lúc này mùa hè, trong hành lang không có hơi lạnh, hơi có vẻ có chút khô nóng, Cố Khuynh Thành giơ tay lên, đẩy Đường Thời ra, sau đó liền nổi giận đùng đùng xông vào Đường trong phòng kháchThời, trực tiếp nắm gối ôm trên ghế sa lon, ném ra phía cửa, Đường Thời một tay cầm túi của cô, một tay cầm hai cái điện thoại bị cô ném xuống đất đi tới: “Còn có, Đường Thời, em hỏi anh, anh có nhận được tin nhắn của em không?”

Nện một cái, Cố Khuynh Thành cảm thấy có chút không đủ, thế là một tay bắt gối khác, đứng ở trên ghế sa lon, nắm gối đập về phía Đường Thời: “Trương Tiểu Tả có báo cáo cho anh, chuyện em gọi điện thoại tìm anh hay không?”

Sau đó tay phải Cố Khuynh Thành cầm gối, lại đập tới một lần nữa: “Anh thấy em gọi, vì cái không nghe?”

Đường Thời nhìn lấy cô đứng ở trên ghế sa lon, bụng lớn không ngừng nện gối ôm, chẳng qua là cảm thấy kinh hồn bạt vía, sợ cô dưới cơn phẫn nộ, trong lúc nhất thời không có đứng vững, ngã xuống, khiến anh hoàn toàn không có tâm tư đáp lại Cố Khuynh Thành, lập tức luống cuống tay chân cầm đồ trong tay ném lên bàn trà, vọt tới trước mặt Cố Khuynh Thành, giang hai tay ra che chở cô, nói: “Khuynh Khuynh, chúng ta ngồi xuống, ngồi xuống rồi nói...”

“Ngồi cái gì mà ngồi, em cứ muốn đứng đấy!” Cố Khuynh Thành hô xong câu nói này, lòng cô lại trở nên ủy khuất, cô trừng mắt nhìn Đường Thời, nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Đường Thời, tại sao anh phải làm như vậy?”

Cố Khuynh Thành chất vấn xong, không nhịn được hai chân dẫm mạnh ở trên ghế sa lon, nhìn Đường Thời suýt nữa quỳ xuống về phía Cố Khuynh Thành: “Khuynh Khuynh, anh xin em, xuống đi, xuống đi...”

Lần này Cố Khuynh Thành an tĩnh lại, cô không nhúc nhích nhìn qua Đường Thời, mắt dần dần phiếm hồng: “Còn có, vào đêm kia, anh nói với em nhiều lời như vậy, vì cái gì đêm nay anh còn xem mắt? Rốt cuộc anh có ý gì?”

Nhìn qua Cố Khuynh Thành như vậy, lòng Đường Thời, trở nên càng bối rối: “Khuynh Khuynh, em nghe anh nói...”

Đường Thời còn chưa nói hết, mắt Cố Khuynh Thành, tràn ngập một tầng sương mù, Đường Thời trở nên có chút tắt tiếng, anh giống như là gặp được cái gì kinh động, lên tiếng nói: “Khuynh Khuynh, em đừng khóc...”

Đường Thời hoàn toàn hoảng sợ, anh khẩn trương giơ tay lên, bắt đầu lau nước mắt cho Cố Khuynh Thành: “Khuynh Khuynh, thật sự không phải anh muốn đi xem mắt, đó là mẹ anh lùa anh, bà nói với anh, buổi tối cùng nhau ăn cơm, anh chính là đi cùng mẹ ăn cơm, anh thề, sau đó khi anh đến, nhìn thấy trong phòng không phải mẹ, anh lập tức xoay người rời đi...”

Đường Thời giải thích dài như vậy, đột nhiên ngữ khí dừng lại.

Cố Khuynh Thành chất vấn anh tại sao phải xem mắt... Đây là nói cô chú ý anh xem mắt sao?

Một cô gái chú ý một người đàn ông xem mắt, đây chẳng phải là đại biểu cho, cô đang ghen...

Tốc độ tim đập Đường Thời bắt đầu tăng lên, có một loại vui sướng bắt đầu bành trướng trong lồng ngực anh, anh nhìn qua Cố Khuynh Thành nước mắt rưng rưng, không nhịn được liền cười rộ lên.

Chỉ là anh cười, vẫn chưa hoàn toàn nở rộ, Cố Khuynh Thành đứng ở trước mặt anh, đột nhiên liền ôm bụng, ngã xuống.

. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.