Chương 925: Học cách không cự tuyệt (15 )
Tứ Nguyệt bởi vì Tôn Dĩnh nói gặp lại, vốn có chút buông lỏng, ở thời điểm nghe được câu này, trong lúc bất chợt liền hung hăng mà co rút lại.
Dưới tay của cô vô thức cầm thành quả đấm, cô cố gắng mà ổn thân hình của mình, nhìn chằm chằm Tôn Dĩnh duy trì vẻ mặt bình tĩnh, không có lên tiếng.
Cho dù Tứ Nguyệt ngụy trang khá hơn nữa, Tôn Dĩnh như cũ từ đáy mắt Tứ Nguyệt, vẫn thấy được vẻ mặt bể tan tành chợt lóe lên.
vẻ mặt Như vậy, để cho Tôn Dĩnh trong nháy mắt nhớ tới chính mình hơn bốn năm trước kia, khi đó cô, giống như là cô ta bây giờ, rõ ràng thủ đoạn hèn hạ, nhưng lại kiêu ngạo tựa như người chiến thắng, đem người vô tội, đả kích đến tan rã.
Tình yêu của cô cùng Tô Niên Hoa, mặc dù Tứ Nguyệt là kẻ phá hoại, nhưng mà cô biết, vấn đề trọng yếu giữa cô cùng Tô Niên Hoa, thật ra là bởi vì Tô Niên Hoa không đủ yêu cô, cho nên ở thời điểm cô bị buộc ra nước, thái độ của anh không có mãnh liệt cùng kích động như vậy, cho nên ở thời điểm cô trở về nước, vẫn là cô chủ động đi liên lạc anh.
Nhưng là mặc dù như thế, cô đối với Tứ Nguyệt vẫn hận đến cực kỳ phẫn nộ.
Cô chỉ là một cô gái bình thường, không có xuất thân cao quý như Tứ Nguyệt, cô cũng không thể tùy tùy tiện tiện chèn ép người như vậy.
Nhưng mà cũng không có nghĩa là, lúc nào cô cũng phải nén giận.
Tứ Nguyệt từng thiếu nàng, lần này coi là cô muốn đòi trở về!
Tôn Dĩnh nghĩ tới đây, cười càng thêm bằng phẳng, cô trước nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, sau đó mới lên tiếng nói: “Tốt lắm, Tứ tiểu thư, thời gian không kịp rồi, tôi phải đi, Niên Hoa ngồi ở bên trong trên ghế ngồi gần cửa sổ, Tứ tiểu thư đi vào có thể cùng anh chào hỏi.”
Tôn Dĩnh nói xong, uốn môi cười cười, sau đó liền giẫm giày cao gót, ưu nhã rời đi.
Tứ Nguyệt thật không muốn xuyên qua cửa sổ thủy tinh liền nhìn thấy Tô Niên Hoa, bởi vì cô không nhìn tới, còn có thể tự nói với mình, Tôn Dĩnh lừa gạt mình.
Nhưng là cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà nhìn một cái, sau đó liền thấy người đàn ông quen thuộc, lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, nhướng mày, nhìn món ngon tinh xảo trước mặt, không biết nghĩ cái gì.
Mùa hè sáng rỡ, nhiệt độ cũng không cao, tuy nhiên nó làm cho đầu cô có chút choáng váng, cô dùng sức siết lòng bàn tay, nghĩ làm cho mình giữ vững bình tĩnh, nhưng là đáy lòng của cô vẫn đau đến tê tâm liệt phế.
Người đàn ông tối hôm qua cùng cô một - đêm – triền - miên, buổi trưa nay cùng người trong lòng anh cùng ăn bữa trưa.
Này hết thảy, giống như là một cái bạt tai vang dội và tràn đầy cảm giác thấy thẹn, hung hăng mà văng trên mặt của cô.
Bất kể là trước kia, hay là hiện tại, Tứ Nguyệt cô nhìn như so với cô gái tên Tôn Dĩnh trang trọng xinh đẹp hơn, nhưng thật ra thì người chật vật nhất, vẫn là cô.
Tứ Nguyệt cảm giác mình giống như là truyện cười, giờ khắc này, người toàn thế giới giống như đều cười nhạo cô, cô cũng không nghĩ liền xoay người, hướng về phía xe taxi ven đường chạy đi, sau đó mở cửa xe, ngồi lên, nhanh chóng rời đi.
Tài xế taxi hỏi thăm Tứ Nguyệt đi nơi nào, nhưng cũng không có được đáp lại, chỉ có thể theo dòng xe chẳng có mục đích chạy phía trước, không biết rốt cuộc qua bao lâu, Tứ Nguyệt mới hậu tri hậu giác hồi thần, cô lúc này mới lấy điện thoại di động ra, muốn xem thời gian một cái, nhưng thấy Lục Tục đánh tới mấy cú điện thoại, Tứ Nguyệt lúc này mới chợt nhớ tới, chính mình rõ ràng là hẹn Lục Tục cùng ăn cơm.
. . .