Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Chương 916: Chương 916: Học cách không cự tuyệt (3)




Chương 913: Học cách không cự tuyệt (3)

Tô Niên Hoa đang cài cúc áo nghe chuyên gia thẩm mỹ hỏi thăm câu này, bỗng dưng dừng lại.

Biểu cảm trên mặt anh, cũng không có quá thay đổi.

Cái vết dao kia... Là anh đã từng thay cô cản qua

Chuyên gia thẩm mỹ nhìn thấy bộ dáng Tô Niên Hoa ngơ ngẩn, không tiếp tục lên tiếng.

Qua một hồi thật lâu, Tô Niên Hoa mới lấy lại tinh thần, không nói một lời cài lại cúc áo, rồi đừng lến khoác áo khoác âu phục, đạp bước ra phòng đơn, đi tới đại sảnh, anh đưa thẻ thanh toán, chờ nhân viên lễ tân kết sổ sách xong, đối mặt với giám đốc nhiệt tình đưa trả, vẫn trầm mặc như cũ.

Đi ra phòng spa, đã là hơn chín giờ đêm, gió đêm nổi lên, mang theo một một khô nóng giữa ban ngày lưu lại.

Tô Niên Hoa cũng không có gấp lên xe, chỉ là đứng ở bên cạnh xe, đốt một điếu thuốc, hút tới một nửa, anh liền nhớ lại mình việc mà chuyên gia thẩm mỹ nói tới, không nhịn được vươn tay đụng vào, sau đó giống như điện giật, rút tay về, cất bước đi về phía thùng rác, muốn ném tàn thuốc trong tay, kết quả bời vì Tô Niên Hoa đi rất gấp, không có nhìn đường, lại đụng vào người đang đi ngang qua.

Đó là một cô gái, trong tay xách rất nhiều thứ, bị Tô Niên Hoa đụng đến vào rơi hết mọi thứ.

Tô Niên Hoa khách khí nói một câu: “Thật xin lỗi.”

Liền ngồi xổm người xuống giúp cô gái nhặt đồ, kết quả lúc anh nhìn thấy một mớ rau xanh cùng một con cá đang nhảy tưng bừng, anh giống như bị điện giật, ngồi xổm trên mặt đất, không thể động đậy được.

Tô Niên Hoa mãi cho đến khi cô gái bị anh đụng phải cũng ngồi xuống nhặt cá, anh mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng nhặt rau nhét vào trong túi, sau đó đứng dậy, cho cô gái kia một câu: “Thật xin lỗi.”

Ngược lại cô gái kia rất tốt tính, nhìn thấy Tô Niên Hoa liên tục xin lỗi, không nhịn được lắc đầu, liên tục nói mấy câu không có việc gì.

Tô Niên Hoa ngay lúc thấy cô gái kia tiếp nhận túi mà mình đưa, khôngnhịn được lên tiếng hỏi một câu: “Cô mua nhiều món ăn như vậy, là muốn nấu cơm cho người nhà sao?”

“Không phải người nhà của tôi, là bạn trai tôi.” Cô gái kia cười một câu, rồi mang theo đồ xoay người rời đi, khả năng bời vì cô ấy mua đồ có chút nhiều, có chút nặng, lúc mang theo đi trên đường, thân thể có chút nghiêng, thỉnh thoảng cần đổi một tay.

Tô Niên Hoa nhìn vào bóng lưng cô ấy, đột nhiên trong đầu hiện ra một năm kia, chính mình cản dao thay Tứ Nguyệt, ở trong bệnh viện, nhìn thấy Tứ Nguyệt mang theo đồ ăn đi vào căn tin bệnh viện.

Lúc đó Tứ Nguyệt, cùng sách nặng giống như cô gái này, bước đi cố sức, thỉnh thoảng đổi tay.

Cho dù đã qua ba năm rưỡi rồi, những chuyện kia, chẳng những không có phai màu, ngược lại trở nên càng phát rõ ràng.

Tô Niên Hoa cảm thấy trong đầu mình, giống như từ từ quay chậm, anh trông thấy, Tứ Nguyệt đứng ở phòng ăn bẹnh viện, đối với con cá nhảy nhót tưng bừng, không có chỗ xuống tay, nhưng sau cùng vẫn cắn răng, giết nó, mổ bụng, dọn dẹp sạch sẽ.

Sau đó, hôm sau buổi sáng anh tỉnh dậy, y tá đã đưa tới trước mặt anh một bát canh cá.

Dù cho qua lâu như vậy, anh lại có thể nhớ tới, lúc ấy chính mình uống chén canh cá kia, tâm tình phức tạp như vậy.

. . .

. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.