Chương 916: Học cách không cự tuyệt (6)
“Tiểu Nguyệt, tôi không phải lại đùa giỡn với cô, lần này là tôi nghiêm túc.?” Theo lời Lục Tục, thần sắc anh cũng trở nên vô cùng nghiêm túc, giống như là thảo luận chuyện cực kỳ quan trọng, nhìn qua Tứ Nguyệt, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Tiểu Nguyệt, em không cần giả ngốc với tôi, em luôn luôn là cô gái thông minh, khẳng định em biết việc tôi luôn đối với em không bình thường, những năm này, em giả bộ không biết, tôi liền phối hợp với em giả vờ ngây ngốc, nói chút chuyện đùa ái muội, tôi biết em khẳng định không để trong lòng, thế nhưng, Tiểu Nguyệt, em có biết hay không, mỗi một câu lời nói đùa đó, em đối với tôi rất quan trọng, anh sẽ nuôi em, tương lai nếu em thật sự không gả ra được anh sẽ ở cùng em. . . Vân vân, những lời này, đều là lời thật lòng của tôi.”
Lục Tục tuy mở miệng nói tiếng Trung, nhưng lại mang theo một tia cường điệu châu Âu, nói ra cảm thấy đặc biệt phong tình, để Tứ Nguyệt nghĩ đến khẩu khí Vương Lực Hoành nói chuyện.
“Thực không dám giấu giếm, lần này anh đến Bắc Kinh, một là vì đến chúc mừng sinh nhật em, hai chính là vì nói cho em tôi đã 33 tuổi, sinh hoạt nhiều năm như vậy, tôi cũng không phải người sống trong sạch, cho đến tận này đã kết gia qua bốn bạn gái, nhưng mà, lại không có một người nào khiến tôi nói chuyện cưới gả, Tiểu Nguyệt, em là một cô gái duy nhất để cho tôi có suy nghĩ muốn lấy.”
Lục Tục nói đến đây, hơi dừng một chút, sau đó mở miệng nói tiếp: “Nhất là sau khi em về nước, tôi phát hiện vị trí của em trong lòng tôi,so với tôi tưởng tượng còn quan trọng hơn nhiều...”
Lục Tục dừng một chút, tìm một giải thích phù hợp: “Tôi không thể không chế được, tôi nghĩ, tôi nghĩ mình sự thật lòng với em.”
Tứ Nguyệt đã từng được rất nhiều người tỏ tình qua, tuy nhiên lại chưa từng nghe qua dạng tỏ tình này, không phải loại biểu đạt ta yêu ngươi thế nào, mà là loại ngữ điệu rất chân thực mộc mạc, nói câu thật lòng, đối với một cô gái trải qua thất bại tình cảm mà nói, loại lời này, thật sự đả động nội tâm.
Thế nhưng, càng để Tứ Nguyệt sợ hãi nhiều hơn.
Tứ Nguyệt buông thõng tầm mắt, trầm mặc một hồi, mở miệng nói: “Lục Tục, nay cũng không phải là Cá Tháng Tư, thời gian không còn sớm, em về nghỉ đây.”
Nói xong, Tứ Nguyệt cười nhạt với Lục Tục: “Hẹn gặp lại.”
Lục Tục bỗng nhiên vươn tay, nắm lấy cánh tay Tứ Nguyệt dự định đẩy cửa, nhìn qua ánh mắt của cô, vô cùng nghiêm túc: “Tôi biết, tôi biết, tôi đột nhiên mở miệng nói những này đối với em có chút đường đột, nhưng mà, xin em đừng giả ngây giả dại với tôi.”
“Lục Tục...”
“Tôi không bắt em phải cho tôi đáp án bây giờ, tuy nhiên những năm này khi tôi nhìn thấy em, đại đa số em đềucười, nhưng tôi biết, em thực sự không vui vẻ, phương pháp tốt nhất đi ra khỏi thống khổ, cũng là tìm một người thay thế sự thống khổ kia, Tiểu Nguyệt, tôi sẽ không ngại, em coi tôi thành vật thay thế.”
Lúc Lục Tục nói đến đây, ngữ khí đột nhiên chậm lại: “Tiểu Nguyệt, nếu như bây giờ em không muốn nói tới cảm tình, tôi có thể tôn trọng em, chúng ta không nói tình, chỉ nói chỗ dựa, tôi có thể cho em, cho em bất luận chỗ dựa gì.”
“Tiểu Nguyệt, mặc kệ bây giờ em có bao nhiêu đau khổ không cách nào kềm chế, em không được quên, em còn có tương lai, nếu như em nguyện ý đi ra khỏi thống khổ, tôi thật sự rất tình nguyện kéo em một cái.”
. . .