Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Chương 883: Chương 883: Hôn lễ của Khuynh Thành Đường Thời (kết cục 6)




Chương 880: Hôn lễ của Khuynh Thành Đường Thời (kết cục 6)

(toàn văn)

Vấn đề này đối với Cầu Cầu mà nói, quả thực là quá đơn giản! Ăn kẹo, cũng không phải đi nhà xí, cô chỉ có há miệng, một viên tiếp lấy một viên ăn... Sau đó Cầu Cầu cho ra đáp án, nói: “Năm mươi giây!”

Đường đường không có lên tiếng, ngược lại vươn tay, sờ sờ trong túi, mò ra mấy khối đường, bày ở trước mặt Cầu Cầu, nói: “Này, năm miếng đường, cậu dùng năm mươi giây ăn xong cho mình xem nào!”

Cầu Cầu trợn tròn mắt, sau đó kinh ngạc nhìn về phía đám đường bị Đường Đường để trên mặt bàn, sau đó chỉ đường trên mặt bàn, nói: “Đường Đường, đây là sáu miếng đường, không phải năm miếng đường, cậu tính sai!”

Ban đầu vốn là Đường Đường muốn mình hòa nhau, nghe xong Cầu Cầu nói, nhìn về phía bàn, thật sự là sáu miếng đường, sau đó lại nhìn thấy Cầu Cầu đắc chí, nhất thời ủy khuất, “Oa” một tiếng khóc lên. . . ! !.

Trẻ con thương tâm tới cũng nhanh, qua cũng nhanh, Đường Đường sau khi được giáo viên cho một quả táo, liền cười tủm tỉm cùng Cầu Cầu giống như người không việc gì, bắt đầu xếp gỗ.

Hai đứa trẻ chơi đến quên cả trời đất, kết quả chơi được một nửa, Đường Đường ngẩng đầu, nói với Cầu Cầu: “Mình có thể làm chị của cậu không?”

Cầu Cầu lớn hơn Đường Đường một tháng, cũng không biết mình lớn, chỉ biết làm chị lợi hại hơn làm em, thế là lắc đầu: “Không thể.”

“Vì sao?” Đường Đường hiếu kỳ hỏi.

Cầu Cầu ngẫm lại, nói: “Bởi vì mình cao hơn cậu, Đường Đường.”

Đường đường vểnh miệng: “Thế nhưng mình có hai anh trai giống mình như đúc.”

Cầu Cầu ngẫm lại hình như vậy, sau đó nghiêng đầu nghĩ xem mình có gì mạnh hơn Đường Đường: “Mình đến giỏi hơn cậu.”

Đường Đường vô tội chớp mắt, động động môi nhỏ, một mặt ngốc nghếch nói: “Thế nhưng, mình có hai anh trai giống nhau.”

Tại sao lại là câu nói này... Cầu Cầu thầm oán một câu, vắt hết óc nghĩ một lát, sau đó lại nghĩ ra một cái mình hơn Đường Đường: “Đường Đường, tóc của mình dài hơn cậu.”

Đường Đường sờ sờ tóc mình, hình như ngắn hơn Cầu Cầu chút xíu, sau đó mắt to vụt sáng, tuyệt không cảm thấy mình có vấn đề gì, tiếp tục mở miệng nói: “Thế nhưng, Cầu Cầu, mình có hai anh trai giống nhau.”

“Đường Đường, giữa trưa mình ăn nhiều hơn cậu, cho nên mình hẳn là chị.”

“Thế nhưng, mình có hai anh trai giống nhau, cậu không có...”

“Đường Đường...”

Mặc kệ Cầu Cầu nghĩ cái gì hơn Đường Đường, Đường Đường mãi mãi chỉ dùng một câu kia “mình có hai anh trai giống nhau”, sau đó đến cuối cùng, làm sao cũng không nghĩ ra được mình có chỗ nào lợi hại hơn Đường Đường, cuối cùng Cầu Cầu không nhịn được oa một tiếng khóc lên.

Cùng lúc đó, trong phòng bao câu lạc bộ Kinh Thành.

Đường Thời cùng Thịnh Thế ngồi đối diện nhau.

Trên mặt hai người đều không có biểu cảm lớn, thế nhưng ánh mắt, lại lặng yên không một tiếng động xem xét người trước mắt, dò xét trong trong ngoài ngoài tỉ mỉ một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.