Chương 839: Hôn lễ của Khuynh Thành và Đường Thờ(khâu cuối cùng 9)
“Ừm, thật sự là có nam sinh vì em đánh qua một trận, lại còn hội đồng. . . . “ Đường Thời không nhanh không chậm ứng với Cố Khuynh Thành, sau đó dừng một cái, lại bổ sung một câu: “Chẳng qua người đánh thay em là Đường Thời mà thôi.”
A a a a a a! Rất muốn cắn anh làm sao bây giờ!
Không sánh bằng Đường Thời, Cố Khuynh Thành chăm chú cắn răng mài hai lần, sau đó giương nanh múa vuốt nhào tới Đường Thời, Đường Thời cười vươn tay, ôm Cố Khuynh Thành vào ngực, giống như an ủi Tiểu Miêu xù lông, nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng cô, sau đó dán bên tai cô, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Chẳng qua, cứ xem như anh được hoan nghênh hơn em, sau cùng không phải vẫn là bị em lấy xuống? Cho nên, em là người bị ghen ghét lớn nhất, đúng hay không?”
Hình như là thế... Nhưng vẫn có chút khó chịu a... Cố Khuynh Thành vẫn vểnh môi như cũ.
Đường Thời nhẹ nhàng hôn môi Cố Khuynh Thành: “Còn không cao hứng? Vậy để cho em thoải mái...”
Theo tiếng Đường Thời nói kết thúc, người đàn ông rút điện thoại từ trong tay Cố Khuynh Thành ra, sau đó nhẹ nhàng lôi kéo chăn lên, che lại bờ vai lộ ra của Cố Khuynh Thành, sau đó ấn mở camera điện thoại di động, chụp một tấm ảnh giữa mình cùng Cố Khuynh Thành, up lên trên Microblogging, còn tặng kèm một câu: “Có Thời gian mới Khuynh Thành.”
Đường Thời rất nhiều fan, lúc này mới hơn tám giờ sáng, nhưng khi anh đăng bài, rất nhanh bình luận được đăng lên, nội dung đều là biểu lộ thút thít cùng tan nát cõi lòng, sau đó Cố Khuynh Thành uốn người trong ngực Đường Thời, không nhịn được bật cười.
Chỉ là Cố Khuynh Thành cười còn chưa kết thúc, điên thoại di động của cô lại vang lên.
Cố Khuynh Thành từ trong ngực của Đường Thời dậy, vươn tay sờ đến điện thoại di động của mình, nhìn thấy là Tứ Nguyệt gọi tới, không nhịn được nhíu mày, sớm như vậy, Tiểu Nguyệt gọi điện thoại cho cô làm cái gì?
Sau đó Cố Khuynh Thành không chút do dự nghe, cô vừa mới mở miệng hô một tiếng “Tiểu”, cách điện thoại, liền nghe được trong tiếng Tứ Nguyệt truyền đến nức nở, vốn bị Cố Khuynh Thành bị Đường Thời dỗ cho hoa tâm nở rộ ngọt ngào, lại bị người ngâm trong nước lạnh, cả trái tim lạnh cóng: “Tiểu Nguyệt, cậu làm sao vậy? Tiểu Nguyệt?”
Cố Khuynh Thành vừa nói, một vén chăn lên, vội vàng xuống giường, sau đó chạy đến phòng tắm, rửa mặt đơn giản một chút, rồi tùy tiện cầm một bộ quần áo mặc vào, làm dấu tay với Đường Thời là ra ngoài một cái, cũng không đợi Đường Thời mở miệng nói chuyện, liền vội vội vàng vàng nắm lấy chìa khóa xe, đi ra ngoài.
Cố Khuynh Thành từ biệt thự phía tây ngoại ô vào thành phố, đường có chút dài, chẳng qua cũng đường vào thành phố luôn luôn không có tắc nghẽn, cho nên cô đúng mười giờ, đã tới nhà trọ của Tô Niên Hoa.
Cố Khuynh Thành tới nhà trọ của Tô Niên Hoa, căn bản không cần Tứ Nguyệt xuống lầu, liền đi thẳng tới cửa, giơ tay lên, liền dùng lực gõ lên cửa.
Liên tục gõ nhiều lần, cửa bị người từ bên trong mở ra, rơi vào tầm mắt Cố Khuynh Thành, là Tứ Nguyệt khóc đến sưng đỏ mặt.
“Tiểu Nguyệt, làm sao vậy?”
Vốn Tứ Nguyệt đã ngừng khóc, nghe được Cố Khuynh Thành lo lắng, nước mắt nhất thời giống như trân châu bị đứt, lại rơi xuống lã chã lần nữa.
Cố Khuynh Thành vội vàng vào nhà, ôm lấy Tứ Nguyệt, Tứ Nguyệt chôn đầu ở bả vai Cố Khuynh Thành, khóc ô ô giống như đứa trẻ.
. . .