Cố Khuynh Thành cảm thấy trán mình truyền đến trận đau nhức, đến nỗi
cô suýt ngất xỉu, sau đó cô còn cảm giác được có rất nhiều người vây
quanh mình.
Ở trước mặt nhiều người như vậy, té một cái mạnh như thế thật không
khác gì chó cạp đất, khiến Cố Khuynh Thành trong nháy mắt cảm thấy mất
mặt không gì sánh được.
Trình Tả Ý cùng Lâm Cảnh Thần, cách nơi Cố Khuynh Thành ngã xuống khá gần, thấy là Cố Khuynh Thành, hai người vội vã chui vào .
Lâm Cảnh Thần hô một tiếng “Khuynh Thành”, cúi người xuống vừa định
chuẩn bị ôm Cố Khuynh Thành dậy, bất chợt có người từ phía sau lưng hung hăng túm cánh tay của anh ta, dùng sức hất anh ta đi, ngay sau đó, Cố
Khuynh Thành nằm dưới đất liền được một người ôm vào trong lòng .
Cố Khuynh Thành vốn tưởng rằng, bản thân té ngã xuống đất, được người đỡ dậy, hình như hình như cũng không mất mặt cho lắm, thế nhưng đến khi cô rơi vào một cái lồng ngực ấm áp lại săn chắc, hơi thở quấn quanh
thân cô đều là khí tức khiến cô vừa quen thuộc vừa sợ hãi, đột nhiên
lòng cô tràn ngập sự hối hận .
Hối hận bản thân vừa mới rồi hẳn là nên chịu đựng cơn đau trên trán, cắn răng tự mình đứng lên .
Cố Khuynh Thành cảm nhận được Đường Thời bế nhấc mình lên, thân thể
của cô liền căng thẳng tới cực điểm, cô không dám ôm cánh tay Đường
Thời, chỉ cứng ngắc tùy ý anh nhấc mình dậy.
Cô không muốn đối mặt với Đường Thời, vậy nên cứ thế nhắm mắt lại thật chặt.
Tuy Cố Khuynh Thành không nhìn thấy, thế nhưng cô vẫn là có thể tinh
tường nghe được, Lâm Cảnh Thần theo kịp, rồi nhấn nút thang máy, sau đó
chuẩn bị xe .
Hơn nữa cô cũng có thể tinh tường cảm giác được, Đường Thời ôm cô đi
với tốc độ cực nhanh, thậm chí lúc người đưa xe đến, giọng nói Đường
Thời còn thúc giục, có vẻ hơi gắt gỏng .
Chỉ là, trong gắt gỏng, hình như có thêm từng tia gấp gáp.
Đường Thời vội vã như vậy, là lo lắng cho cô sao?
Cố Khuynh Thành bị chính hành động của anh khiến cho tâm hoảng ý loạn .
Làm sao có thể ?
Đường Thời ghét cô còn không kịp, sao có thể lo lắng cho cô ?
Nhất định là cái trán cô quá đau, đau đến xuất hiện ảo giác .
Cố Khuynh Thành mơ màng nghe thấy, có xe dừng ở trước mặt của mình,
cô âm thầm thở ra một hơi, cầu cho mình có thể nhanh chóng thoát khỏi
cái ôm của Đường Thời, thế nhưng ai biết, người đàn ông này đưa cô vào
trong xe, sau đó liền theo sát cũng ngồi vào, vươn tay, đem cô ôm vào
lòng, mở miệng nói, trước sau vẫn lạnh lẽo như một: “Tới bệnh viện gần
đây .”
Cố Khuynh Thành còn chưa thả lỏng, lần thứ hai bị nhắc tới, cô dán
vào ngực Đường Thời, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của người đàn ông, lại
càng không dám nhúc nhích, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám.