Người Cố Gia , cho tới bây giờ đều nói với cô, để cho cô nhân nhượng Đường Thời.
Vì vậy, cho tới nay, cô cũng để cho mình cố gắng nhân nhượng Đường Thời.
Thế nhưng, từ xưa tới nay chưa từng có ai, đi qua hỏi qua cảm nhận của cô, ủy khuất của cô.
Cố Khuynh Thành nhắm mắt lại, xoay người, đưa lưng về phía Cố phu nhân.
Cố phu nhân thấy mảnh nhỏ thủy tinh, cầm chổi đến dọn, lại thấy mơ hồ có vết máu, Cố phu nhân nhẹ nhàng nhíu mày: “Khuynh Khuynh, tại sao ở
đây có máu? Người nào bị thương sao?”
Cố Khuynh Thành quay đầu, nhìn Cố phu nhân cầm một mảnh thủy tinh lên, dính một chút máu khô.
Là Đường Thời, anh vừa bóp nát cốc thủy tinh.
Cố Khuynh Thành nắm chặt tay theo bản năng.
Cố Khuynh Thành vốn không có gì trở ngại, sáng sớm hôm sau, liền xuất viện, trực tiếp về nhà.
Cái trán sưng lên xanh tím, nhìn qua có chút đáng sợ, cho nên là
không ra cửa gặp người, cho nên Cố Khuynh Thành được như ý nguyện nghỉ
ngơi nửa tháng.
Ba ngày đầu sưng lên tương đối đáng sợ, sau đó, càng ngày càng tiêu
sưng nhanh, sau đó màu tím bầm bắt đầu chuyển vàng, đây là dấu hiệu sắp
khỏi.
Ước chừng qua 10 ngày, chỗ bị té trên trán Cố Khuynh Thành, màu sắc
đã nhạt không sai biệt lắm, chỉ cần hơi thoa chút phấn, liền không khác
gì bình thường.
Lúc này đã tầm mùng 8, cách mùng 10 con hai ngày.
Ở cách đó mười dặm, Đường Thời đừng nói đến Cố Gia thăm Cố Khuynh
Thành, ngay cả một cú điện thoại, cũng không có gọi cho Cố Khuynh Thành.
Mùng 8 Tứ Nguyệt đã lên máy bay để về Bắc Kinh, cô vừa xuống máy bay liền trở về công ty, báo có công việc với Đường Thời.
Sau khi báo cáo kết thúc, Đường Thời không lạnh không nóng phát biểu
một cái, sau đó nhìn như là chỉ vô tình thuận miệng nói một câu: “Lần
này Cố Khuynh Thành bị thương, em ở nước ngoài đi công tác, còn làm
phiền em gọi điện thoại báo cho Cố Gia.”
Bởi gần đây bận rộn nhiều việc, Tứ Nguyệt vốn đã không còn nhớ rõ
chuyện này, bị Đường Thời bất chợt nhắc tới, lúc này cô mới nhớ tới mười ngày trước, Đường Thời đột nhiên gọi điện thoại cho mình, nói Cố Khuynh Thành bị thương nằm viện, để cho cô báo cho Cố Gia.
Đường Thời nói xong, không đợi cô có phản ứng chút nào liền trực tiếp cúp điện thoại.
Tứ Nguyệt căn bản không biết rốt cuộc là Cố Khuynh Thành bị thương có nghiêm trọng hay không, cho nên liền vội vội vàng vàng gọi điện thoại
cho Cố Gia.
Hiện tại cô nghe nói như thế, lúc này mới ý thức qua, cô nhìn ra
ngoài cửa kính, liếc mắt một cái phát hiện chỗ ngồi của Cố Khuynh Thành
trống không, Vì vậy mở miệng hỏi: “Khuynh Khuynh còn chưa có trở lại đi
làm sao?”
”Ừ.” Đường Thời nhàn nhạt đáp một tiếng.
”Bây giờ tình huống cô ấy thế nào?”
Đường Thời chỉ nhìn chằm chằm văn kiện trong tay, không lên tiếng.
Tứ Nguyệt qua nét mặt của Đường Thời, nhìn ra được Đường Thời cũng
không biết tình huốngCố Khuynh Thành, sau đó cô liền phản ứng kịp, vì
sao Đường Thời vừa mới nói xong công việc, lại nhắc tới là để mình gọi
điện cho Cố Khuynh Thành.