Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Chương 177: Chương 177: Khóc Tới Mê Man (23 )




Trên cái thế giới này, chỉ có Tứ Nguyệt sẽ khi thấy cô ủy khuất, hỏi cô Đường Thời làm cái gì, mà không phải để cho cô đi nhân nhượng với Đường Thời.

Cố Khuynh Thành chỉ cảm thấy mũi mình có chút chua xót, cô hơi rũ mi mắt xuống, chốc lát sau, hít sâu một hơi, khiến tâm tình mình bình tĩnh trở lại, mới ngẩng đầu, nhìn Tứ Nguyệt cười, tránh cái vẫn đề Tứ Nguyệt vừa hỏi như trước: “Tiểu Nguyệt, cô xuất ngoại, có mang quà về cho tôi hay không?”

Bạn tốt, lúc mình khổ sở, là khổ sở cùng mình, mà không phải cứ hỏi mình vì sao lại khổ sở.

Cho nên Tứ Nguyệt nhìn ra được Cố Khuynh Thành thực sự không muốn nói về Đường Thời, cô không có tiếp tục miễn cưỡng, ngược lại nói với Cố Khuynh Thành, mang quà mình mang về cho Cố Khuynh Thành ra.

Vào mùng 9, công việc Tứ Nguyệt có chút bận rộn, cho nên sau khi buổi trưa đến phòng làm việc Đường Thời báo cáo, quên nói cho Đường Thời, hôm qua bản thân đã gặp Cố Khuynh Thành.

Vì vậy, lúc xế chiều, Đường Thời liên tục gọi Tứ Nguyệt đến trong phòng làm việc mình.

Ở lần thứ 5 Tứ Nguyệt bị Đường Thời gọi vào phòng làm việc, cuối cùng Tô Niên Hoa cúng thấy có gì không đúng mở miệng, nói: “Nay anh ấy, rốt cuộc là làm sao vậy? Thường xuyên gọi lão tứ vào phòng làm việc của mình.”

”Lão tứ, rốt cuộc anh ấy và cô đã nói cái gì?”

Vẻ mặt Tứ Nguyệt cũng vô cùng nghi hoặc: “Cũng không có nói những gì, chỉ hỏi một đống vấn đề rất không quan trọng.”

”Lão tứ, không phải cô đã phạm lỗi gì chứ?” Lâm Cảnh Thần nói.

Tứ Nguyệt bị những lời này nói xong dọa cho giật mình, suy nghĩ kỹ một chút, hình như thực sự có cái gì không đúng, sau đó, mở miệng hỏi:“Tôi vừa mới về nước, làm gì có chỗ nào có vẫn đề?”

Vẻ mặt Tô Niên Hoa năng lượng tình yêu trợ giúp: “Cái này chính cô phải suy nghĩ thật kỹ.”

Lâm Cảnh Thần cũng một bộ không liên quan đến mình.

”Hai người là kẻ phản bội!” Tứ Nguyệt tức giận đằng đằng nguyền rủa một câu, sau đó giương mắt nhìn người ngồi ở một bên, từ đầu đến cuối không có hé răng, vẫn làm báo biểu, Lục Nhiên.

Lúc này Lục Nhiên mới chậm rãi ngẩng đầu từ rong máy tính ra, nhìn chằm chằm Tứ Nguyệt, một lời chỉ ra: “Ánh ấy, cái cách làm này, hiển nhiên là lại đang khó chịu.”

”Lời này của Lão Nhị, không phải lão tứ phạm lỗi gì, mà là anh ấy, muốn hỏi lão tứ cái gì, nhưng lại không tiện ý hỏi.” Lâm Cảnh Thần tiếp tục phân tích.

Tô Niên Hoa gọn gàng mà hỏi: “Lão tứ, rốt cuộc anh ấy muốn từ trên người cô biết cái gì?”

Tứ Nguyệt như trước không hiểu ra sao.

Vẻ mặt Lục Nhiên nhức đầu nhìn ba người họ, là sự thông minh của họ có chút xuống thấp: “Anh ấy khó chịu, từ trước đến nay chỉ với một người.”

Lục Nhiên nói đến đây, Tứ Nguyệt nhất thời đã được khai sáng, cô âm thầm vỗ bàn một cái, nói: “Làm sao tôi lại quên mất chuyện này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.