Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Chương 179: Chương 179: Khóc Tới Mê Man (25 )




Trở về nhà cũ Đường Gia, phải đi qua cửa Cố Gia, khi xe sắp tiếp cận cửa nhà, Đường Thời mở mắt, giọng nói thản nhiên: “Đi Cố Gia.”

Thì ra Đường Tổng nhiều lần trở về nhà cũ Đường Gia, là bởi vì Cố tiểu thư... Tài xế là tài xế lâu năm ở Đường Gia, đã từng không ít đưa đón Đường Thời và Cố Khuynh Thành, cho nên chỉ trong nháy mắt đã hiểu được ý nội tâm Đường Thời, tài xế lại xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Đường Thời, sau đó sắc mặt cung kính chuyển động phương hướng một chút, xe quẹo vào cửa Cố Gia.

Trong sân Cố Gia không có một bóng người, hai bên hành lang có những đèn đường cách thức Châu Âu, hơi lộ ra chút cổ xưa, ở dưới nắng chiều bao phủ, đội thêm một tầng ánh vàng thật mỏng.

Xe vững vàng đứng ở trước biệt thự nhà Cố Gia, tài xế nhanh chóng xuống xe, mở của xe cho Đường Thời, Đường Thời xuống xe, tài xế theo thói quen đi tới trước cửa nhà Cố Gia, đang chuẩn bị giơ tay lên nhấn chuông cửa, Đường Thời đứng ở một bên, lúc bất chợt mở miệng nói: “Để tôi.”

Tài xế theo liếc mắt nhìn sang Đường Thời, cung kính rút lui, lên xe.

Đường Thời đứng ở cửa Cố Gia một chút, mới vươn tay, ấn lên chuông cửa.

Đại khái qua nửa phút, cửa nhà bị người đẩy ra, là người giúp việc làm cho Cố Gia rất nhiều, thấy Đường Thời, có chút vô cùng kinh ngạc, ngẩn người một chút, vội vã quy củ đứng tránh khỏi cửa, dẫn Đường Thời đi vào phòng khách, sau khi mời anh ngồi xuống, liền vội vội vàng vàng chạy vào phòng bếp, pha một tách cà phê, bưng đến trước mặt của Đường Thời, nói: “Thời Thiếu Gia, tôi sẽ lên lầu kêu phu nhân và tiểu thư xuống.”

Sáng sớm Cố Khuynh Thành tỉnh lại vẫn nằm ở trong trạng thái lo lắng đề phòng, hiện taij mới hạ tâm xuống, Cố Khuynh Thành thấy khoảng cách tới giờ dùng bữa ăn tối còn sớm, đi tắm, lúc đi vào phòng thay quần áo, Cố Khuynh Thành theo thói quen cầm một chiếc váy màu xanh nhạt, cô nghĩ đến nay không cần phải thấy Đường Thời, do dự một chút, cuối cùng chọn ra chiếc váy màu vàng.

Váy là kiểu dánh mua mấy năm trước, thế nhưng sau khi Cố Khuynh Thành mặc vào, vẫn là mừng rỡ đứng ở trước gương đi một vòng, sau đó lại chọn một chiếc váy màu xanh nhạt mặc vào.

Khi Cố Khuynh Thành không ngừng liên tiếp đổi lại quần áo, lúc mình đang thưởng thức, bên ngoài truyền đến một tiếng đập cửa, Cố Khuynh Thành đi ra khỏi phòng thay đồ, liền thấy Cố phu nhân bưng một ly xoài ép tới.

Cố Khuynh Thành ngồi ở bên giường, bưng đồ ngọt lên uống.

Cố phu nhân ngồi ở trên ghế sa lon đối diện cô, nhìn cô chằm chằm một hồi, mở miệng nói: “Vết thương trên đầu đã nhạt nhìn không thấy nữa, rõ ràng trang điểm sơ sơ, có thể đi làm.”

Động tác Cố Khuynh Thành uống đồ ngọt bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Cố phu nhân, nói: “Ngày nghỉ của con mời được 12 ngày.”

Cố phu nhân không có nói tiếp, chỉ chốc lát, bà mới mở miệng nói:“Khuynh Khuynh, có phải con không muốn đi tói Thịnh Đường đi làm hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.