Thời điểm trước kia cô có thể tự nhiên mà lại tùy ý đứng ở bên cạnh anh, tham dự đủ loại tiệc rượu.
Cái thời điểm kia, cô vẫn cho là, mình có thể một đời một kiếp đều đứng ở bên cạnh anh.
Cho rằng ý nghĩ kia từ trước đến nay tồn tại kỳ lạ.
Cô bây giờ đã không có tư cách đứng ở bên cạnh anh, thậm chí liều mạng lấy dũng khí đi đứng ở bên cạnh anh cũng không có rồi.
Cố Khuynh Thành nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, sững sờ thất thần,
không biết qua bao lâu, cô nghe thấy phía sau mình có tiếng bước chân
truyền đến.
Cố Khuynh Thành quay đầu lại nhìn thấy Đường Thời mang theo một người đàn ông đi tới.
Người đàn ông kia Cố Khuynh Thành có phần ấn tượng, là tổng giám đốc
tập đoàn xí nghiệp Viễn Sơn hợp tác gần đây cùng xí nghiệp Thịnh Đường.
Đường Thời giống như căn bản không biết Cố Khuynh Thành ngồi ở trong góc, thời điểm nhìn thấy cô vẻ mặt hơi run sợ một chút.
Người khác đều là vội vã tiếp cận mời rượu, mà hiện tại Đường Thời
đều đã đứng ở trước mặt cô, cô cũng không thể không kính rượu.
Cho nên Cố Khuynh Thành đứng lên, đưa chén rượu tới trước mặt Đường Thời, rủ lông mi hô một tiếng: “Đường tổng.”
Sau đó nghiêng đầu liếc mắt nhìn tổng giám đốc tập đoàn Viễn Sơn đứng ở bên cạnh Đường Thời một cái, nhợt nhạt cười cười, liền bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Đường Thời cùng tổng giám đốc tập đoàn Viễn Sơn ngồi ở trên sofa Cố
Khuynh Thành ngồi, giống như có chuyện gì muốn nói, Cố Khuynh Thành chỉ
mong sao nhanh chóng rời khỏi Đường Thời, vì thế sau khi kính rượu xong, biết điều tìm cớ rời khỏi.
Đường Thời nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Khuynh Thành thật lâu mới chậm rãi lấy tầm mắt ra, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn thoáng qua tổng giám đốc tập đoàn Viễn Sơn bên cạnh mình từ đầu đến cuối không có mở miệng,
phát hiện anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Khuynh Thành, đáy mắt anh
ta rõ ràng có kinh diễm cùng hưng phấn.
Mi tâm Đường Thời theo bản năng nhăn lại, nhìn chằm chằm mặt tổng
giám đốc tập đoàn Viễn Sơn một hồi, phát hiện anh ta từ đầu đến cuối
không có ý tứ di chuyển tầm mắt khỏi bóng dáng Cố Khuynh Thành, vì thế
giơ chén rượu đưa tới đưa tới trước mặt tổng giám đốc tập đoàn Viễn Sơn, mở miệng hô một tiếng: “Vương tổng.”
Vương tổng không có phản ứng chút nào, hoàn toàn đắm chìm trong rung
động Cố Khuynh Thành mang đến, nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành.
Đáy mắt Đường Thời dần dần hiện lên một tầng không vui, anh nhịn không được ho khan một tiếng.
Vương tổng rốt cục di chuyển tầm mắt trên người Cố Khuynh Thành nhìn
thấy chén rượu Đường Thời đưa tới, cũng vội vàng bưng chén rượu lên, ánh mắt Đường Thời lúc này mới chuyển biến tốt đẹp một chút.
Chỉ là một giây sau, sau khi Vương tổng chạm cốc uống một hơi cạn
sạch với Đường Thời, tầm mắt lại phóng tới hiện trường tiệc rượu nơi xa
một lần nữa, sau đó trong đám người chuyển đổi hai vòng, cuối cùng dừng
lại ở trên người Cố Khuynh Thành.
Sắc mặt Đường Thời lại trầm thấp.
Nhưng mà Vương tổng bên cạnh anh căn bản là không có chú ý tới biến
hóa của Đường Thời vẫn khóa chặt tầm mắt trên người Cố Khuynh Thành như
cũ.