Tài xế đã sớm chờ ở dưới nhà trọ, thấy Đường Thời và Cố Khuynh Thành từ tòa nhà đi ra, tài xế vội vã xuống xe, sau đó mở cửa xe.
Cố Khuynh Thành và Đường Thời sóng vai ngồi ở phía sau xe, Đường Thời xuyên qua kính chiếu hậu, vừa dễ dàng nhìn thấy Cố Khuynh Thành tỉ mỉ
chọn lựa đồ trang sức trang nhã, khuôn mặt cô vốn tinh xảo xinh đẹp,
càng thêm hoàn mỹ động người, da thịt trắng như tuyết, dưới cái cao gầy, là chiếu vòng kim cương lâos lánh, đi xuống là nửa lộ ngực...
Bắc Kinh vào đầu đông, đã có chút lạnh, Đường Thời nhưng ở ngay lúc xe chạy, giơ tay lên, đóng cửa sổ xe.
Hội trường bữa tiệc, vẫn chọn chỗ cũ, khách sạn lớn nhất thành phố.
Lúc Đường Thời và Cố Khuynh Thành đi tới, bữa tiệc đã bắt đầu, cùng
giống như trước đây, Đường Thời vừa xuất hiện, liền có rất nhiều người
xúm lại.
Mặc dù là bữa tiệc của công ty, nhưng là có không ít người bình thường hợp tác thân thiết cùng Xí Nghiệp Thịnh Đường.
Đường Thời đã từng mang theo Cố Khuynh Thành tham gia không ít bữa
tiệc, những người này cũng đều nhớ Cố Khuynh Thành, cho nên lúc chào hỏi với Đường Thời, thuận thế cũng sẽ chạm ly với Cố Khuynh Thành, mà Cố
Khuynh Thành vẫn luôn đi theo Đường Thời, từ đầu đến cuối không có rời
đi.
Tuy là mỗi lần mời rượu, Đường Thời uống cũng không nhiều, nhưng bởi vì nhiều người, bất tri bất giác cũng phải uống bảy tám ly.
Cố Khuynh Thành nghĩ đến Đường Thời bệnh nặng vừa khỏi, có chút bận
tâm anh uống rượu như vậy hại thân, cho nên khi anh lại đưa một ly rượu
rỗng cho phục vụ ở bên, thuận tay lấy thêm một ly rượu mới, Cố Khuynh
Thành cũng không được vươn tay, cầm tay Đường Thời: “Còn có hai loại
thuốc chưa uống, không nên uống nhiều rượu như vậy.”
Cơ thể Đường Thời hơi run một cái, ánh mắt rơi vào cánh tay nhỏ bé
trắng nõn đặt lên tay mình, lập tức từ cánh tay Cố Khuynh Thành, khẽ dời đi, sau đó đừng ở trên mặt Cố Khuynh Thành.
Không biết là vì uống rượu, hay là ánh đàn đại sảnh bữa tiệc quá mức
mê ly, chẳng qua Đường Thời chỉ cảm thấy cô gái đứng trước mặt mình, đẹp đến có chút say lòng người.
Anh không nhịn được buông ly rượu trong tay, đưa tay nắm chặt tay Cố
Khuynh Thành, kéo cô giá tới trước mặt mình, sau đó ngừng lại, mở miệng, nói: “Theo tôi nhảy một điệu đi.”
Chờ đến khi Đường Thời và Cố Khuynh Thành vào trong sàn nhảy, âm nhạc êm tai phát ra, lúc nhảy múa, Đường Thời mới phát hiện, đề nghị này của mình có bao nhiêu không xong.
Trong lòng bàn tay của anh, chính là eo thon mềm mại của cô, cách
quần áo, anh có thể tưởng tượng ra da thịt cô nhẵn nhụi mềm mại.
Kèm theo điệu nhảy, thỉnh thoảng cô tới gần ngực anh, lại thỉnh
thoảng rời xa, mang theo mùi hương thơm ngát đặc biệt của cô, khiến hơi
thở của anh, nặng thêm, trở nên biến đổi.
Mỗi giây mỗi phút, đều như một hồi dằn vặt.
Hô hấp Đường Thời, từ từ trở nên có chút nóng lên, anh ngẩng đầu,
liếc một vòng trong sàn nhảy, chứng kiến Tô Niên Hoa và một cô gái cách
đó không xa đang khiêu vũ, sau đó mang theo Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng
lắc tới, lúc tới gần, lập tức cùng Tô Niên Hoa trao đổi bạn nhảy.
Đường Thời mang theo cô gái cùng Tô Niên Hoa nhảy, xoay tròn xinh đẹp một cái, liền kéo ra một khoảng cách giữa Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành và Tô Niên Hoa vừa nhảy múa, vừa theo bản năng quay đầu,tìm kiếm bóng dáng Đường Thời ở trong sàn nhảy.
Đường Thời giống như quen biết với cô gái kia, hơn nữa có chút quen
thuộc, anh và cô gái kia, ăn ý mười phần, nhảy càng ưy nhã xinh đẹp, còn thường thường nhìn nhau cười, trò chuyện với nhau.