“Em uống thuốc xong, em cũng sẽ không khẩn trương, cũng sẽ không đau, sau đó em phát hiện, tâm tình anh sẽ rất tốt, cho nên, cho nên. . . “
thanh âm Cố Khuynh Thành, từ từ trở nên nhỏ hơn: “Sau đó, mỗi lần em đều uống thuốc giảm đau...”
Cố Khuynh Thành một hơi ấp a ấp úng nói
xong những lời này, liền nhắm hai mắt thật chặt lại, nhìn cũng không dám nhìn tới Đường Thời một cái, cô khẩn trương sau lưng toát một tầng chi
chít mồ hôi, một cái tay khác, dùng sức nắm chăn.
Đường Thời cứng
ngắc lại một lúc lâu, mới lấy lại tinh thần, trong bộ ngực của anh đầy
dẫy phức tạp và bắt đầu khởi động tình cảm, vui mừng, kích động, cảm
động, để cho anh căn bản không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ là
dùng sức cầm bàn tay nhỏ bé của cô.
Cố Khuynh Thành cô cảm giác
được anh cầm tay của mình, vẫn như cũ là không dám giương mắt lên nhìn
Đường Thời, cô không rõ anh này có tính là tha thứ cho cô hay không, cho nên nội tâm do dự trong chốc lát, nhỏ giọng mở miệng, nói: “Em sau này. . . Sau này không uống thuốc giảm đau nữa. . . Anh có thể đừng tức giận không?”
Thời điểm Cố Khuynh Thành nói ra câu nói sau cùng, thanh âm đeo theo một tia yếu ớt.
Giống như là Cố Khuynh Thành trước kia, mỗi lần làm chuyện sai, tìm anh đến
thu thập cục diện rối rắm, chính là bộ dáng nũng nịu này.
Đường
Thời chẳng qua là cảm thấy đáy lòng chính mình dị thường mềm mại, tay
anh nhẹ nhàng dùng sức, đem Cố Khuynh Thành từ trên giường túm lên, trực tiếp kéo vào trong ngực của mình, ôm chặt.
Anh ôm rất dùng sức, dường như muốn đem cô ấn vào trong thân thể của mình.
đầu Cố Khuynh Thành dán thật chặt lên bả vai Đường Thời, qua hồi lâu, cô
lại một lần nữa mở miệng, có chút không xác định hỏi: “Anh vậy, có tính
là đã không tức giận không?”
”Coi là vậy. “ Đường Thời không không buông đáp lại, tay ôm Cố Khuynh Thành, càng thêm dùng sức.
Cố Khuynh Thành nghe được Đường Thời khẳng định, lúc này mới yên lòng lại.
Đường Thời ôm cô một lúc lâu, mới đưa cô nhẹ nhàng mà thả lại trên giường.
Lúc này đã mười hai giờ đêm, sáng mai phải dậy sớm đi làm, Đường Thời ôm Cố Khuynh Thành, dỗ cô ngủ, song anh không có chút nào bối rối, mắt sáng
ngời ngó chừng cô nhắm mắt lại.
Cố Khuynh Thành nhắm mắt lại, muốn làm cho mình ngủ, nhưng là trong đầu lại đột nhiên lúc nhớ tới Đường
Thời nổi giận đùng đùng chỉa về phía cô, nói cô không muốn để cho anh
đụng anh, là vì Cố Gia, mới uống thuốc, chủ động câu dẫn anh.
Cô
thừa nhận lúc trước, cô đối với anh ở phương diện này chủ động, đích xác là có mục đích, nhưng là, sáng nay, cô thật không có mục đích, cô chẳng qua là sợ anh giống như là thím Trương nói như vậy, chán thân thể cô.
Anh bây giờ, mặc dù không tức giận, nhưng mà có phải hay không đáy lòng vẫn cho là vậy?
Cố Khuynh Thành càng nghĩ, càng thấy được đáy lòng bất an, cô nhắm mắt lại nghĩ một lát, cuối cùng, nhẹ giọng mở miệng, gọi tên Đường Thời:“Đường Thời.”
”Hả?”
Nghe được Đường Thời trở lại, Cố Khuynh
Thành còn không có tiếp tục nói chuyện, mặt đã trước đỏ lên, cô liên tục nuốt xuống nước miếng, mới giống như là con muỗi, có chút mơ hồ không
rõ nói: “Em không phải là kháng cự anh, em chỉ là sợ đau , mới khẩn
trương. . .”
Cô nhấn rõ từng chữ không quá rõ ràng lắm, Đường Thời nghe được mơ mơ hồ hồ, càng thêm “Hả? “ một tiếng.
Lời kia nói một lần, cô đã mất dũng khí rất lớn, lần thứ hai. . . Cố Khuynh Thành dùng sức nắm ngón tay của mình, qua nửa, thanh âm mới thật thấp
nói: “Em nói, em không có không thích anh đụng em. . .”