Chương 671: Khuynh Khuynh, anh thích em (1)
“Vẫn thật sự là ba bào thai!” Nhắc tới tam bào thai, trong mắt Đường phu nhân đều đi hiện lên một tia hâm mộ: “Buổi chiều đánh bài, Cố phu nhân nói với chúng ta, Khuynh Thành nhà bọn họ buổi sáng đi làm kiểm tra, bệnh viện kiểm tra được, nói là có một thai nhi, bị hai cái thai nhi phía trước ngăn trở, nên không phát hiện...!!”
“Vậy mà thật sự là tam bào thai, lần này nhất định là Cố bá mẫu sẽ cao hứng.”
“Đó là khẳng định, cả một buổi chiều, cười không khép miệng, con suy nghĩ một chút, tam bào thai, thật có phúc khí tốt, chưa tới một lúc, Cố phu nhân sẽ bận bịu, ba đúa cháu trai đủ cho bà ấy chiếu cố, chẳng qua, nếu ta thật sự có tam bào thai, ta thà rằng bị bận rộn như vậy.”
Nhắc tới Cố Khuynh Thành, ngược lại Đường Uyển hiếu kỳ thuận miệng hỏi một câu: “Con nhớ được Khuynh Thành còn chưa kết hôn? Hiện tại có tam bào thai, mà lại đều sắp sinh, nhà bọn nên chuẩn bị việc vui a?”
“Đúng vậy, nên chuẩn bị, nghe Cố phu nhân nói, mấy ngày này, Khuynh Thành phải dẫn cha đứa bé đến gặp bọn họ, nói là thương lượng chuyện kết hôn một chút.”
Đường Thời dừng lại động tác ăn cơm, cũng không đoái hoài cơm còn không nhai, cứ như vậy nuốt vào.
Đường phu nhân nói đến đây, ngược lại đột nhiên giống như là nhớ tới cái gì, nói tiếp một câu: “Chẳng qua, ta còn nghe Cố phu nhân nói, cha của đứa bé trong bụng Khuynh Thành, sau khi gặp bọn họ, muốn dẫn Khuynh Thành về nhà một thời gian ngắn.”
“Về nhà? Bụng lớn như vậy, làm sao hành hạ như thế?”
“Đi lĩnh chứng, đứa bé cũng sắp sinh, cũng nên cần hộ khẩu, mà cha đứa bé trong bụng Khuynh Thành, không phải hộ khẩu Bắc Kinh, khẳng định là muốn về nơi họ lĩnh chứng.”
Cố Khuynh Thành muốn qua mấy ngày, cùng Trần Mặc Thâm về nhà Trần Mặc Thâm lĩnh giấy hôn thú sao?
Cánh môi Đường Thời mím chặt, tay dùng lực nắm lấy đũa, cảm thấy trái tim mình, giống như là bị người dùng lực bắt lấy, sau đó cứ thế bóp bể.
Cho tới nay, anh đều biết, Cố Khuynh Thành sớm muộn sẽ gả cho Trần Mặc Thâm, chỉ là bọn họ còn chưa trở thành vợ chồng được pháp luật bảo vệ, cho nên anh vẫn không để cho mình đối mặt hiện thực này, nhưng bây giờ... Bọn họ đều chuẩn bị lĩnh chứng...
Đường Thời nghĩ đi nghĩ lại, tay run một cái, bỗng nhiên đâm đũa làm đổ bát, lăn dọc theo bàn rơi xuống mặt đất, tạo thành tiếng vỡ.
Đường phu nhân cùng Đường Uyển vẫn thảo luận chuyện, bỗng nhiên im lặng, hai người nhìn nhau, mới ý thức bọn họ ở ngay trước mặt Đường Thời, nhắc tới Cố Khuynh Thành.
Đường phu nhân hoàn hồn đầu tiên, lập tức kêu Trương tẩu, xới cho Đường Thời một bát cơm mới, sau đó cùng Đường Uyển, nhanh chóng nói chuyện khác.
Trương tẩu nghe Đường phu nhân phân phó, lập tức mang một chén cơm ra, vừa mới đưa đến trước mặt Đường Thời, còn chưa có đặt lên bàn, Đường Thời lại đột nhiên ở ném đũa lên bàn, sau đó sắc mặt có chút trầm thấp đứng lên.
“A Thời, con còn chưa ăn cơm xong đâu?” Đường phu nhân cũng đứng lên.
Đường Thời giống như là không có nghe thấy Đường phu nhân nói, đi đến trước cửa, đổi giày, lấy chìa khóa buổi chiều khi trở về đặt ở trên kệ, ra ngoài cửa.
Đường phu nhân vội vội vàng vàng đi ra: “A Thời, con đi đâu?”
Đường Thời vẫn bỏ mặc lời Đường phu nhân, anh mở cửa xe, ngồi lên, không một tiếng khởi động xe, trực tiếp nhấn ga, chuyển tay lái, tốc độ cực nhanh ra khỏi khu nhà Đường gia.