“Thật vui mừng khi mọi người bận rộn lại tới tham gia cái buổi tụ họp
này, không biết ở trước khi buổi tụ họp của chúng ta chính thức bắt đầu, tôi muốn nói với mọi người tiếng xin lỗi, đó chính là chúng ta phải một người bạn học cũ...”
Tống Hiểu dừng một cái: “Người bạn học cũ
này, hẳn là mọi người đều biết, còn rất nhiều người tương đối quen
thuộc, đó chính là người có điểm cao toàn quốc được vào, khóa 7 Trần Mặc Thâm, cậu ấy vốn đi nước Anh du học, chẳng qua mới trở về nước, tương
lai có thể ở lại Bắc Kinh phát triển.
Sau khi Tống Hiểu nói đến
đây, điện thoại di động cô ấy bất chợt vang lên, cô ấy áy náy cười nói
một tiếng “Xin lỗi”, sau đó trực tiếp ở ngay trước mắt tất cả mọi người, nghe điện thoại: “Mặc Thâm, cậu đã đến sao? Được rồi, tôi ra ngoài đón
cậu...”
Vừa nói, Tống Hiểu đi ra khỏi ghế.
Trong bao phòng bao bởi vì Tống Hiểu rời đi, hơi có vẻ hơi yên tĩnh, thẳng đến khi có
người xì xào bàn tán nhỏ giọng nói một câu: “Trần Mặc Thâm, anh ta lại
về nước sao.”
Lập tức, liền có người nói tiếp, mọi người từng câu từng chữ bắt đầu vây quanh Trần Mặc Thâm.
”Trước đây anh ta chính là du học sinh trường học chúng ta đề cử đi, tôi còn tưởng rằng anh ta vẫn cứ ở nước Anh chứ.”
”Nghĩ lại cũng đã nhiều năm không gặp, trước đây anh ta chính là nhân vật phong quang...”
Cố Khuynh Thành và Tứ Nguyệt ngồi chung một chỗ, tâm tình Tứ Nguyệt có
chút không tốt, Cố Khuynh Thành hỏi cô là sao, kết quả trong lúc bất
chợt nghe được cái tên “Trần Mặc Thâm “, ngón tay cô nắm ly, bỗng nhiên
hơi dừng lại, sau đó trầm mặc.
Đường Thời an vị ở bên cạnh cô,
đối mặt với nghị luận trong miệng mọi người, ba câu không rời Trần Mặc
Thâm, thần thái của anh lạnh lẽo bình thản như trước, chỉ là dư quang
của khóe mắt, lại nhẹ nhàng lướt qua người Cố Khuynh Thành.Theo mọi
người nói chuyện với nhau, trong phòng bao càng ngày càng nhiều người
bắt chuyện, bầu không khí có chút trở nên hỗn loạn, ngay đó có người kêu lên một câu: “Cũng không biết mấy năm nay Trần Mặc Thâm sẽ có bộ dạng
ra sao, có phải cũng sạch sẽ thanh tú như trước đây không..”
Lời còn chưa nói hết, cửa phòng bao đã bị Tống Hiểu đẩy ra: “ Được rồi, lần này mọi người đến đủ, Mặc Thâm cũng đã đến.”
Kèm theo Tống Hiểu nói, Cố Khuynh Thành thấy Trần Mặc Thâm đi tới, đây là
lần thứ ba cô thấy anh, vẫn là cái loại trang phục truyền thống này, một thân tây trang màu đen và áo sơ mi trắng đơn giản, tướng mạo sạch sẽ
tuấn tú, mặt mày đầu mang khí tức trầm ổn.
Bởi vì tới trễ, Trần
Mặc Thâm khẽ cúi người chào với mọi người, thành khẩn mở miệng, nói một
tiếng: “ Xin lỗi, mấy năm nay Bắc Kinh thay đổi quá lớn, không quen
đường, tới chậm.”
Có không ít người ngồi, đã từng rất quen biết
với anh, mấy năm nay vẫn duy trì liên lạc, cho nên mọi người nửa đùa nửa thật nói: “Tới trễ không quan hệ, uống ba ly rượu là được.”
”Tôi không có ý kiến.” Trong lúc nói chuyện, thật sự có người ngược rót ba ly rượu, bày ra trên bàn.
Trên mặt Trần Mặc Thâm mang theo nụ cười nhàn nhạt, cũng không có từ chối,
thoải mái đi lên trước, cầm ly rượu lên, không hề dừng lại chút nào mà
uống sạch ba ly, sau đó nói một tiếng áy náy với mọi người
Đều là bạn học cũ, vốn không phải là thật sự làm khó, chẳng qua chỉ là nói
đùa, hiện tại thực sự uống rượu, thật ra khiến bầu không khí trở nên
càng thêm sinh động một chút.
Trong phòng bao nhiều người, vị trí có hạn, chỉ có bên cạnh Đường Thời là có chỗ trống.