Chương 747: Một phong bưu kiện thần bí (7 )
Cô không cam lòng a, coi như là cô bị vợ Lương tổng bắt gian chật vật như vậy, tận mắt nhìn thấy Đường Thời là ôn nhu và thương yêu Cố Khuynh Thành như thế nào, cô như cũ vẫn để không cam lòng.
Nhưng là bây giờ cô gọi điện thoại qua, cũng là Cố Khuynh Thành đón nghe.
Cô không cam tâm, cô vẫn như cũ chỉ có thể thừa nhận thực tế Cố Khuynh Thành cùng Đường Thời lại một lần nữa hòa hảo như lúc ban đầu.
Kế hoạch của cô, càng thất bại rồi.
Đã bao nhiêu năm... Từ đại học đến bây giờ, đã bao nhiêu năm... Cô đùa bỡn bao nhiêu tâm kế như vậy, động bao nhiêu thủ đoạn, cưỡng chế dời đi bao nhiêu người phụ nữ bên cạnh Đường Thời, ngay cả Phùng Y Y cùng Đường gia có quan hệ thân thích cũng dễ dàng thua ở trong tay của cô, nhưng là hết lần này tới lần khác, Cố Khuynh Thành, cô dụng tâm nhất, trăm phương ngàn kế nhất , cẩn thận đối phó, song, mỗi một lần đều là kết cục thất bại.
Cô lúc đó, đáy lòng hỏng đến không phát ra được thanh âm nào, sau đó cô nghe đến Cố Khuynh Thành cao ngạo châm chọc cô như vậy.
Lúc ban đầu cô còn có thể nghe được, nhưng là ở khi cô nghe được “ chuyện người phụ nữ trên đường cái đuổi theo cô có thể làm được, Cố Khuynh Thành tôi cũng có thể làm được “, trong nháy mắt cô biết, thì ra là, toàn bộ quá trình cô chật vật, Cố Khuynh Thành cùng Đường Thời đều tận mắt nhìn thấy, trong não cô trong lúc bất chợt hiện ra ánh mắt Đường Thời khinh bỉ, cô theo bản năng liền cúp điện thoại, sau đó hung hăng mà ném điện thoại di động đi.
Cô cảm giác trong lồng ngực mình có một đoàn lửa, dồn dập thiêu đốt, để cho tâm tình của cô căn bản không cách nào bình tĩnh lại, cô không nhịn được chửi ầm Cố Khuynh Thành lên, cô vừa mắng, vừa đạp pháphòng mình.
Ôm gối, chén nước, bình trà, đồ sứ, TV... Nhưng thứ có thể đập cô đều đập, cuối cùng tinh bì lực tẫn, cô ngồi ở trong một mảnh ngổn ngang, rốt cuộc không nhịn được khóc lên.
Không phục a, không phục!
Từ đại học đến bây giờ, cô kinh nghiệm suốt tám năm, tám năm a, kháng chiến cũng thành công, làm sao cô lại đánh bại không được một Cố Khuynh Thành?
Cô bỏ qua trong sạch của mình, làm cho mình giống như một kỹ - nữ, theo một người đàn ông rồi lại một người đàn ông, cô cũng uống rượu, đến một chén lại một chén tựa như uống nước hướng trong bụng rót, cô tàn nhẫn với chính mình như vậy, chẳng qua chỉ là muốn có thể đến gần Đường Thời.
Cô thật sự thích anh, thích đến nổi điên, thích đến, cô nghĩ thầm, anh không thương cô cũng không sao, anh không cùng cô ở chung một chỗ cũng không sao, chỉ cần bên cạnh anh, không có bất kỳ người phụ nữ là tốt rồi... Chỉ cần cô có thể được đứng rất gần anh là tốt rồi...
Nhưng bây giờ thì sao?
Bọn họ con đều đã có, bọn họ thật muốn ở cùng một chỗ, cô nhận thua sao?
Trình Tả Ý nghĩ tới đây, trong lúc bất chợt liền ngẩng đầu lên, cô khóc đến mắt nước mắt lưng tròng, thoáng hiện một tầng ngoan lệ, cô tuyệt đối không thể nào nhận thua.
Cô không chiếm được, Cố Khuynh Thành cũng đừng mơ tưởng có được!
Thà làm ngọc nát, chứ không làm ngói lành!
Cùng lắm thì, kết cục cuối cùng, mọi người cùng nhau đồng quy vu tận!
Trình Tả Ý nghĩ tới đây, khóe môi trong lúc bất chợt gợi lên một tia cười lạnh.
Tứ Nguyệt mỗi tuần cũng sẽ trở về biệt thự tây giao, thăm cha mẹ của mình, cũng sẽ đi Tô gia thăm cha mẹ Tô Niên Hoa.
Cố Khuynh Thành xuất viện, mang theo Thủy Quả Đường ở tại biệt thự tây giao, cô cũng sẽ ở thời điểm Chủ nhật, đếm xem Thủy Quả Đường một chút.
Mỗi lần tới, Tứ Nguyệt cũng sẽ theo thói quen mang theo quà tặng.
. . .