Cho nên cô luôn luôn không có thay đổi cách ăn mặc, lúc nào không rời quần áo màu canh, trên người luôn luôn bay ra mùi nước hoa Chanel no 5 nhàn nhạt.
Kỳ thực cô căn bản không biết, những thứ thích này, đối với anh mà nói, sẽ thay đổi.
Anh thích là cô, anh sẽ cảm thấy mùi thơm tự nhiên từ trên người cô càng mê người thơm ngát hơn rất nhiều so với Chanel no 5.
Anh thích cô, chỉ cần quần áo cô mặc trên người, bất kể là màu gì, anh cũng cảm thấy đáng yêu động lòng người hơn cả màu xanh mà anh thích.
Cố Khuynh Thành thực sự không biết, bản thân dựa theo thói quen của anh, lại vẫn có có thể bị anh giễu cợt.
Cô gấp từng thứ từng thứ quần áo của anh xong, đặt ở trên ghế sa lon, sau đó, cầm lấy tờ đơn ghi chú, đánh dấu lên là muốn giặt quần áo.
Cố Khuynh Thành len lén liếc mắt nhìn sang Đường Thời một cái, phát hiện sắc mặt của anh càng thêm dọa người, cô cúi đầu một câu: “Bây giờ tôi gọi điện giúp anh.”
Rồi vội vội vàng vàng cầm điện thoại lên, gọi số điện thoại phòng phục vụ.
Đường Thời nghe giọng Cố Khuynh Thành mềm mại, ở trong điện thoại bàn giao công việc và số phòng với nhân viên, anh mắt càng trở nên âm trầm hơn.
Cố Khuynh Thành làm loạt hành động này, thật đúng là tỉ mỉ chu đáo, không thể xoi mói gì!
Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại thấy Đường Thời mang một bụng hỏa, anh không những không giận mà còn cười, nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, giọng nói phải có thêm không tốt bao nhiêu: “Cố Khuynh Thành, cô giả mù sa mưa làm việc này, có mệt hay không? Cô không mệt, tôi lại thấy buồn nôn thay cô!”
Cố Khuynh Thành vừa mới cúp điện thoại, liền nghe được tiếng Đường Thời.
Cô quay đầu liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của người đàn ông, theo tiềm thức hơi lui về phía sau hai bước.
Cô vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra rốt cuộc mình đã làm sai cái gì, lại bị anh nói ghê tởm, chẳng lẽ anh ghét bỏ bản thân ở chỗ này thời gian lâu?
Cố Khuynh Thành nghĩ tới nghĩ lại, cũng chỉ có thể nghĩ tới những thứ này, cô rũ mi mắt xuống, dùng sức nắm lấy một bên góc bàn, nhẹ nhàng mà mở miệng nói: “Nhân viên phục vụ khách sạn sẽ nhanh tới đây, tôi sẽ giao nhưng thứ này cho cô ấy, rồi sẽ rời đi.”
Lời Cố Khuynh Thành còn chưa dứt, Đường Thời liền một chiếc gối, ném mạnh về phía Cố Khuynh Thành, nắm thẳng qua bên cạnh cô, nện vào bàn, đem điện thoại đèn bàn rơi đầy đất, tạo ra tiếng động bình bịch.
Cố Khuynh Thành lui người lại, còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn Đường Thời, giọng của người đàn ông hơi nhỏ nhưng mang âm điệu thô bạo, truyện tới: “Muốn cút cút nhanh lên!”
Lập tức sắc mặt Cố Khuynh Thành không còn huyết sắc, lúc này cô cũng không dám liếc mắt nhìn Đường Thời, liền cúi đầu, cầm túi của mình, hướng chạy ra khỏi cửa phòng khách sạn.
Lúc Cố Khuynh Thành mở cửa phòng chạy ra, vừa lúc phục vụ tới lấy quần áo Đường Thời để giặt.