Đường Thời như vậy khiến Cố Khuynh Thành giương mắt lên, theo bản năng nhìn phía Tứ Nguyệt ...
Tứ Nguyệt cũng cau mày,đại ca, nói lời này, là có ý gì ? Chẳng lẽ biết chiều nay cô và Cố Khuynh Thành bày ra thủ đoạn nhỏ ?
Cố Khuynh Thành cũng nghĩ như vậy, cô bất an rũ mi mắt xuống, một loại dự cảm bất thường càng ngày càng sâu .
”Tại sao không nói chuyện ?” Đường Thời khẽ cười một tiếng, phát ra giọng
nói, như băng tuyết nghìn năm không thay đổi: “Chẳng lẽ để cho tôi gọi
điện thoại cho La Tổng, xin anh ta qua đây, sau đó cô mới biết mở miệng
thế nào ?”
Nếu như vừa nãy Cố Khuynh Thành cùng Tứ Nguyệt chỉ là
nghi ngờ trong lòng, bây giờ nghe những lời này của Đường Thời, trong
nháy mắt các cô xác định, Đường Thời biết .
Theo bản năng Cố
Khuynh Thành nắm tay thành quả đấm, trong đầu của cô đều là nghi hoặc, Đường Thời đến tột cùng là làm sao mà biết được ? Theo bản năng cô
ngẩng đầu, thấy trên mặt của Đường Thời, tựa như là bão táp đã tới.
Tuy là Tô Niên Hoa cùng Tứ Nguyệt đều biết ba năm trước đây, cô giống như
là một món đồ chơi, bị Đường Thời ngủ xong liền quẳng . Bọn họ cũng
biết, Đường Thời rất chán ghét cô .
Thế nhưng cô lại muốn giữ lại
một chút tự tôn ở trước mặt của bọn họ, không để cho bọn họ thấy Đường
Thời chán ghét cùng trào phúng đối với cô.
Mặc kệ trong lòng Cố
Khuynh Thành có bao nhiêu sợ, có bao nhiêu muốn trốn, cô vẫn lấy hết
dũng khí há miệng ra, xin lỗi Đường Thời: “Đều là em . . .”
Tứ
Nguyệt biết, trong lòng Đường Thời có Cố Khuynh Thành, thế nhưng cô lại
không xác định, Đường Thời rốt cuộc có yêu Cố Khuynh Thành hay không.
Nếu như yêu, ba năm trước đây, Đường Thời vì sao lại đối với Cố Khuynh Thành tàn nhẫn như vậy ?
Thế nhưng, thân là bạn của Cố Khuynh Thành, trong lòng Tứ Nguyệt vẫn luôn biết, Cố Khuynh Thành muốn gả cho Đường Thời.
Tứ Nguyệt cũng không biết Cố Khuynh Thành gả cho Đường Thời là có mục
đích, nhưng cô vẫn tin là trong lòng có Cố Khuynh Thành Đường Thời,
thích Đường Thời, mới muốn gả cho anh .
Ở trong lòng Tứ Nguyệt, cô vẫn luôn muốn giúp Cố Khuynh Thành, Cố Khuynh Thành gặp nguy hiểm, cô
sẽ không chút do dự đứng ra trước tiên, thay cô cản trở .
Giống như là hiện tại, tuy là chuyện hồi xế chiều, cô cũng tham dự, thế nhưng chủ mưu là Cố Khuynh Thành .
Lúc xế chiều, cô có quan sát qua, thời điểm Đường Thời ở cùng với Cố Khuynh Thành, tâm tình Đường Thời rất tốt, hiện tại anh lại phát hiện, khi đó
Cố Khuynh Thành có mục đích.
Không biết đại ca, thay đổi biện pháp lăn qua lăn lại Cố Khuynh Thành như thế nào đấy!
Tứ Nguyệt thấy Cố Khuynh Thành mở miệng nhận sai, cô cũng không dùng nghĩ
liền đoạt trước một bước thốt ra: “Đại ca, anh đừng trách Khuynh Khuynh, chuyện lúc chiều, đều là chủ ý của em.”
Cố Khuynh Thành có chút kinh ngạc nhìn phía Tứ Nguyệt .
Tứ Nguyệt nhìn chằm chằm Đường Thời, nuốt nước bọt: “Là em ra chủ ý cho Khuynh Khuynh, anh muốn trách thì trách em đi .”