Tứ Nguyệt đợi đã lâu, đợi đến chính mình hơi thư thái một chút, sau đó lén lút xuống giường, đi phòng tắm tắm rửa sạch sẻ.
Đợi đến cô lúc đi ra, Tô Niên Hoa đã trầm trầm ngủ.
Tứ Nguyệt vốn mất ngủ, lúc này càng ngủ không được, cô ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm Tô Niên Hoa hồi lâu, nhiều lần muốn đưa tay ra vuốt ve anh, rồi lại không dám, cuối cùng vẫn lẳng lặng đợi đến sáng, sau đó rửa mặt xong, đi xuống lầu làm bữa sáng.
Tứ Nguyệt đã làm xong bữa sáng, đem đồ ăn bầy chỉnh tề ở trên bàn, nhưng không có vào phòng ngủ gọi Tô Niên Hoa, chẳng qua là an tĩnh chờ, đến chín giờ, Tô Niên Hoa từ bên trong đi ra ngoài, âu phục giày da.
Tứ Nguyệt lúc này mới từ trên ghế salon đứng lên, hướng về phía Tô Niên Hoa cười một chút: “Có muốn ăn bữa sáng hay không?”
Tô Niên Hoa vừa sửa sang lại cà vạt, vừa nhìn lướt qua Tứ Nguyệt, không để ý đến cô mà lấy điện thoại cùng chìa khóa xe trên bàn trà, buổi tối hôm qua bị chính mình vốn là ném ngổn ngang, lúc này cũng đã bị Tứ Nguyệt sửa sang lại chỉnh tề, sau đó hướng về phía cửa đi tới.
Tứ Nguyệt cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, nhìn anh mang giày, mở cửa, đóng cửa, nhưng thủy chung không quay đầu lại nhìn chính mình một cái, vẻ mặt trở nên vô cùng mất mác.
Tứ Nguyệt mở trừng hai mắt, đè đáy mắt sương mù của mình, đang chuẩn bị xoay người, đi phòng ăn ăn cơm, cửa lại một lần nữa bị mở ra, là Tô Niên Hoa trở lại, đáy mắt Tứ Nguyệt thoáng hiện một tầng vui mừng, nhìn Tô Niên Hoa, lên tiếng hỏi một câu: “Anh quên mang thứ gì sao, em giúp anh cầm.”
Tô Niên Hoa căn bản không có đón lời này của cô, mà là nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, nói: “Cô uống thuốc chưa?”
Tứ Nguyệt sợ run ước chừng nửa phút, mới hiểu được Tô Niên Hoa chỉ thuốc là thuốc tránh thai, cô há miệng, sau đó cánh môi buộc chặc.
Tô Niên Hoa lại lên tiếng: “Tôi nhớ được cô nơi đó hẳn là còn có một viên đi.”
Tứ Nguyệt không có lên tiếng, chẳng qua là lặng yên xoay người, đi tới tủ, từ trong ngăn kéo thứ nhất, lấy ra rồi một hộp thuốc tránh thai còn sót lại, làm trò trước mặt Tô Niên Hoa, không chút do dự mở ra, sau đó đem viên thuốc đặt ở trong miệng, nuốt xuống, sau đó nhìn Tô Niên Hoa.
Tô Niên Hoa không có lên tiếng, chẳng qua là nhìn chằm chằm mặt Tứ Nguyệt một chút, sau đó liền phịch một tiếng, dùng sức đóng cửa lại, hoàn toàn rời đi.
Cố Khuynh Thành gọi điện thoại cho Tứ Nguyệt ước chừng một tuần lễ, cô lại goi thêm mấy cuộc cho Tứ Nguyệt, nhưng là tin tức lấy được thủy chung đều là Đường Thời còn không có trở về nước, về phần điện thoại Đường Thời, hoặc là không có ai đón, hoặc là chính là Trương Tiểu Tả đón, thời gian lâu dài, về sau, Cố Khuynh Thành liền dứt khoát không hề gọi điện thoại cho Đường Thời nữa rồi.
Đường Thời ở nước Mỹ ngốc hai tuần lễ, bất kể là công việc hay cuộc sống, trạng thái cũng cực kỳ hỏng bét.
Anh bất kể làm cái gì, trong đầu vờn quanh đều là bóng dáng Cố Khuynh Thành, cuối cùng vòng tới vòng lui, liền cứ nhớ tới cảnh tượng quanh trước đêm mình đi công tác, say rượu, chạy tới trong nhà Cố Khuynh Thành.
Một chiều kia uống quá nhiều rượu, hôm sau tỉnh rượu, đầu anh đau muốn chết, anh còn không có mở mắt, trong đầu liền hiện ra cảnh tượng anh ôm Cố Khuynh Thành, nói liên miên cằn nhằn rất nhiều, thậm chí anh còn nói “ Khuynh Khuynh, tôi thích em”, sau đó cả người anh chợt từ trên giường ngồi dậy, thấy là ở trong phòng của mình, lúc này anh mới thật thở phào nhẹ nhõm, cho là kia chẳng qua là một giấc mộng.