Sắc mặt Trình Tả Ý nháy mắt trắng bệch như giấy, không có một chút huyết sắc.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, ngay cả Tống Hiểu giỏi điều giải không khí cũng có chút không biết nên giải vây như thế nào.
Thời điểm không khí dần dần có chút xấu hổ, cửa phòng được bao bị người đẩy
ra, người đàn ông đi gọi Trần Mặc Thâm và Trần Mặc Thâm cùng nhau trở
lại.
Tống Hiểu thấy thế lập tức đứng lên, nửa đùa nói: “Mặc Thâm, tôi còn tưởng rằng anh uống ba chén rượu ngã vào toilet rồi?”
Nói xong Tống Hiểu liền kéo Trần Mặc Thâm ngồi xuống trên ghế sofa, sau đó
nói với người một phòng: “Hiện tại Mặc Thâm và Khuynh Thành đều đã trở
lại, mọi người mau suy nghĩ một chút xem hỏi bọn họ vấn đề gì.”
Làm sao Đường Thời nhìn không ra đây là Tống Hiểu làm dịu không khí, đáy
mắt anh che đậy một tầng sương mù lườm Trình Tả Ý một cái, ngoéo môi ... một cái, cả người nhích lại gần trên sofa không có lên tiếng.
Người khác trầm mặc một hồi liền mở miệng, hỏi thăm về vấn đề Trần Mặc Thâm và Cố Khuynh Thành.
Mọi người ở đây đều biết tin tức Đường Thời đính hôn cùng Cố Khuynh Thành,
trở ngại mặt mũi Đường Thời, mọi người cũng không dám nói Cố Khuynh
Thành trả lời quá nhiều, cho nên vấn đề hỏi ra mang theo rõ ràng thả
nước.
Ví dụ như Lâm Cảnh Thần mở miệng đầu tiên hỏi: “Chuyện hồi nhỏ làm cô sợ nhất là cái gì?”
Mãi cho đến một vấn đề cuối cùng mới hỏi có một chút dinh dưỡng: “Một nửa cùng bạn cả đời kia chính là người bạn yêu nhất sao?”
Thời điểm Trần Mặc Thâm nghe được vấn đề này, ánh mắt lại hướng về phía Cố Khuynh Thành.
Cái nhìn kia của Trần Mặc Thâm cực kỳ nhanh.
Nhưng mà, lại không có thoát được ánh mắt Đường Thời.
Lập tức vẻ mặt Trần Mặc Thâm liền cười mở miệng nói: “Tôi hi vọng sẽ là người tôi yêu nhất.”
Đối với Trần Mặc Thâm mà nói, hiện tại anh ta không có bất kỳ tính toán kết hôn gì, một nửa kia căn bản là không tồn tại, cho nên cái trả lời này
xem như cực kỳ hoàn mỹ qua cửa.
Nhưng mà đối với Cố Khuynh Thành liền hoàn toàn ngược lại.
Tháng mười này cô đính hôn cùng với Đường Thời, Đường Thời là một nửa kia của cô.
Cho nên, vấn đề này đối với cô mà nói, đó là, Đường Thời là người cả đời cô yêu nhất sao?
Cho tới nay, Cố Khuynh Thành muốn gả cho Đường Thời, chưa bao giờ nghĩ tới
trong lúc đó cô có cảm tình có tồn tại tình cảm cùng Đường Thời.
Bây giờ đây vấn đề này đột nhiên trước mặt cô, làm cho cả người cô hơi có
chút mơ hồ, cô chần chờ nửa phút, sau đó mới nghiêng đầu liếc Đường Thời ngồi bên cạnh một cái, liền rũ xuống rèm mắt nói một chữ: “Vâng ạ.”
Cái chữ “Vâng ạ “ này của Cố Khuynh Thành dẫn tới người một phòng đột nhiên ồn ào.
Thậm chí có người mượn rượu mạnh, đánh bạo hô một tiếng: “Đường Thời, Cố
Khuynh Thành đều đã nói cậu là người cả đời cô ấy yêu nhất, chẳng lẽ cậu không nên bày tỏ lại? Nếu không hôn một cái đi?”
” Hôn một cái, hôn một cái.” Người khác cũng phụ họa theo, thậm chí có người huýt sáo.
Đường Thời tự nhiên để ly rượu trong tay xuống, trước mặt người một phòng giữ đầu Cố Khuynh Thành che kín môi của cô.
Một cái nụ hôn dài rất sâu.
Thời điểm kết thúc, không khí trong phòng trong nháy mắt trào dâng lên cao triều.
Sắc mặt Cố Khuynh Thành đỏ bừng cúi đầu, có chút không dám nhìn người xung quanh.
Ở trong tiếng ồn ào, Đường Thời khí định thần nhàn ôm Cố Khuynh Thành
ngồi ở trên ghế sofa, vẻ mặt của anh cũng không có thay đổi quá lớn, chỉ là đáy mắt nổi lên một tia lạnh nhạt.