Bây giờ Cố Khuynh Thành, sợ nhất chính là bị Đường Thời phát hiện mình và Trần Mặc Thâm đã có gì đó.
Đường Thời thấy rõ mọi chuyện, cô ở trước mặt anh, cùng Trần Mặc Thâm như
người dưng nước lã còn không kịp, làm sao có thể cùng nhau ở ngay trước
mặt Đường Thời hát một bài tình ca?
Huống chi, bây giờ còn bị
những người này đào ra chuyện biểu diễn năm đó giữa cô và Trần Mặc Thâm, thậm chí ca khúc cũng giống như đúc năm đó... Hơn nữa cái gì Kim Đồng
Ngọc Nữ, tạo nên tin đồn nhảm...
Cô là muốn gả cho Đường Thời... Sự kiện kia, cô đã giấu diếm được ba năm, cô tuyệt đối sẽ không để nó bại lộ bây giờ...
Cố Khuynh Thành nuốt nước bọt, dùng sức nắm ly rượu trong tay, quay sang
cười nhạt nói với bạn học cữ trong phòng: “ Xin lỗi, gần đây tôi bị cảm, cổ họng không thoải mái...”
Nói đến đây, Cố Khuynh Thành còn ho
khan hai tiếng: “Thực sự hát không được, cho nên tôi chỉ có thể chọn
phạt ba ly rượu và trả lời vấn đề.”
Đường Thời nghe được Cố Khuynh Thành cự tuyệt, lúc này mới âm thầm thở phào một cái, đáy lòng căng
thẳng cũng mềm mại xuống, sau đó anh giống như là nhìn qua căn bản không có lo lắng đề phòng, thong thả ung dung một tư thế, giống như đối với
tất cả mọi chuyện sảu ra trong phòng bao, đều thờ ơ.
Kết quả, tư
thế lười biếng của Đường Thời này, còn chưa có duy trì nửa phút, anh lại nghe được tiếng Cố Khuynh Thành truyền đến lần nữa: “Xin lỗi, Trần Mặc
Thâm, đã liên lụy tới anh.”
Lưng Đường Thời chợt thẳng băng.
Tuy là Cố Khuynh Thành nói chuyện với Trần Mặc Thâm, mang theo xa cách và
khách sáo rất rõ ràng, chỉ như lễ phép áy náy bình thường, thế nhưng
Đường Thời vẫn hơi cảm thấy buồn phiền.
Cố Khuynh Thành hồn nhiên
không biết người đàn ông bên cạnh mình thay đổi, chỉ là khi nói hết câu
kia, liếc mắt thật nhanh sang Trần Mặc Thâm một cái, sau đó không đợi
mọi người trong phòng bao có phản ứng, liền dẫn đầu bưng một ly rượu
trong tay lên uống một hơi cạn sạch.
Mặc kệ mọi người có hi vọng
được thấy Cố Khuynh Thành và Trần Mặc Thâm hát hay không, hiện tại Cố
Khuynh Thành đã cạn một ly rượu, phạt ba ly rượu và trả lời vấn đề, cũng chỉ có thể trở thành kết cục đã định.
Mặc dù mọi người đều có chút hơi nuối tiếc, nhưng lại có người đứng lên, lấy rượu bình, đổ đầy ly cho Cố Khuynh Thành.
Trước đó mấy đôi bị mọi người chọn trúng, lúc bị phạt, đều là nữ uống một ly
rượu, còn dư lại hai ly, người nam sẽ uống, cho nên Trần Mặc Thâm cũng
không ngoại lệ, khi Cố Khuynh Thành đang chuẩn bị bưng ly thứ hai lên
uống, anh lại cất bước đi tới, lên tiếng nói: “Để tôi.”
Đường Thời nghe nói như thế, mi tâm chợt nhíu lại, sau đó nghiêng đầu, thấy tay Trần Mặc Thâm, đã đưa về phía rượu trên bàn.
Giả trang thân sĩ phong độ cái gì?
Trong lòng Đường Thời cười lạnh một tiếng, sau đó di chuyển ánh mắt, nhìn qua cái chân bắt chéo của mình, sau đó giả bộ như đổi tư thế, để cái chân
vắt kia xuống.
Chỉ là trong quá trình buông xuống, anh “Rất không cẩn thận “ “Đụng” vào cái bàn trước mặt.
Nói là “Đụng”, không bằng nói là “Đạp“.
Chẳng qua đối với người khác nhìn, thực sự giống như là không cố ý đụng vào.
Dưới mặt bàn là sàn nhà đá cẩm thạch bóng loáng, bàn bị Đường Thờidùng lực
đạp một cái, liền xê dịch một đoạn nhỏ, ly rượu trong tay Cố Khuynh
Thành rót tràn đầy, liền lay động trào hơn phân nửa, vẩy lên trên ống
tay áo của Trần Mặc Thâm.