Đường Thời đối với cô càng thêm ôn nhu che chở ...
Đây là đãi ngộ Cố Khuynh Thành chưa bao giờ có.
Theo đó cảm giác kỳ dị trong cơ thể cô, trong nháy mắt bạo tạc, tràn
ngập toàn thân của cô, khiến cho toàn thân cô trở nên mềm yếu.
Thế nhưng, cô lại phát giác, bản thân tựa hồ không ghét loại cảm giác này, thậm chí, trong lòng còn nổi lên một tia ngọt vui nói không nên
lời.
Khoảng cách Cố Khuynh Thành xuất viện còn có hai hôm, nam nữ ở chung
một phòng, Đường Thời vốn là hết sức khắc chế ý niệm của bản thân đối
với cô.
Bình thường anh vốn là người hận không thể cả ngày lẫn đêm đều có thể cùng cô dính vào nhau, hiện tại bất chợt mở khúc nhạc dạo, phía sau hai thứ này, Đường Thời càng không có cố kỵ .
Bởi vì Cố Khuynh Thành uống thuốc giảm đau, người trở nên nhu thuận
rất nhiều, không hề như trước, vừa bị anh đụng, toàn thân liền lập tức
cứng ngắc giống là một tảng đá, theo đó biểu tình trên mặt thì cứ như là bị hành hình, thế nên Đường Thời đối với CỐ Khuynh Thành càng ngày càng ôn nhu như nước, mỗi một lần sau khi chấm dứt, tâm tình Đường Thời sẽ
tốt hơn vài phần .
Trong nháy mắt, liền ngày xuất viện .
Biết Cố Khuynh Thành nằm viện cũng không nhiều người, chỉ có Tô Niên
Hoa, Lục Nhiên, cùng Lâm Cảnh Thần, sau đó coi như là vậy, ba người mỗi
lần tới, đều có thể mang cho cô một ít thuốc bổ cùng hoa quả, còn có
lẵng hoa .
Cố Khuynh Thành cùng Đường Thời đâu ăn hết được, mấy thứ kia chiếm hết hơn nửa góc phòng bệnh.
Thời điểm cô nhất nguy hiểm, cũng không có nói cho người Cố gia biết
mình gặp phát chuyện vô cùng nguy hiểm như vậy, hiện tại cô hoàn toàn
khỏi, tất nhiên càng sẽ không nói cho người Cố Gia , thế nên những thứ
thuốc bổ cùng hoa quả này, Cố Khuynh Thành tất nhiên sẽ không cầm về
nhà, cho nên trước khi anh xuất hiện ở viện, liền đem các loại hoa quả
cùng thuốc bổ phân cho Tiểu hộ sĩ tầng lầu này.
Trên người cô vết sẹo vảy đều đã bong ra, chỉ để lại những vết sẹo
lên da non nhàn nhạt, trong bệnh viện đưa cho cô thuốc mỡ trị vết, chỉ
cần cô vẽ loạn, không lâu sau, liền có thể hoàn hảo không chút tổn hại .
Cố Khuynh Thành cùng Đường Thời cùng nhau xuống lầu, thời điểm Đường
Thời đi xếp hàng thanh toán tiền nằm bệnh viện, Cố Khuynh Thành đứng ở
cách đó không xa chờ .
Người Xếp hàng khá là đông, Cố Khuynh Thành có chút buồn chán, con mắt liền nhìn quanh đại sảnh.
Trong lúc bất chợt, ở lối vào đại sảnh, Cố Khuynh Thành thấy một bóng người quen thuộc, cả người thoạt nhìn có chút phong trần, như là từ xa
phương vội vội vàng vàng trở về, trong tay còn lôi một cái rương hành
lý, hướng về phía một người y tá mặt mỉm cười hỏi thăm cái gì .
Ánh mắt Cố Khuynh Thành trong nháy mắt dừng ở trên thân ảnh người nọ .
Lúc này Đường Thời đã thanh toán xong, thời điểm anh đi tới bên người Cố Khuynh Thành, thấy ccoo nhìn chằm chằm một phía, liền theo tầm mắt
của cô nhìn sang, khi nhìn thấy rõ người cô nhìn là ai, nhân trung của
anh nhẹ nhàng mà nhíu lại, sau đó anh chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng
của Cố Khuynh truyền đến: “Xong chưa ?”
Đường Thời đem ánh mắt rơi vào trên người Cố Khuynh Thành, gật đầu: “Đi thôi .”
Cố Khuynh Thành “ Ừ” 1 tiếng, liền như không có chuyện gì, cùng Đường Thời vai sóng vai hướng về phía cửa .
Vừa may lúc này, bóng dáng quen thuộc kia đã cùng hộ sĩ nói xong, vẻ
mặt thân sĩ hướng về phía y tá nói 1 tiếng tạ ơn, liền xoay người, cùng
Cố Khuynh Thành Đường Thời đối mặt .
Người đàn ông kia trông thấy Cố Khuynh Thành, đáy mắt hơi thoáng hiện một vẻ kinh ngạc, lập tức liền khôi phục như thường, nhịp bước dưới
chân, không hề dừng lại .