Cố Khuynh Thành bị cả kinh hoàn hồn, con mắt nhìn phía Đường Thời, sau đó bắt đầu tỉnh táo ... ~ ?
Bản thân hôm qua quấn lấy anh đòi xuất viện,anh nhìn như là đang trêu cô,
không cho cô xuất viện, có phải hay không là vì sợ cô về nhà, bản thân
ngủ, buổi tối cào vảy trên người, lưu lại sẹo ?
Cố Khuynh Thành bị bản thân suy đoán như vậy mà bịhù dọa, cô cứ như vậy thẳng tắp nhìn
chằm chằm Đường Thời, ánh mắt lom lom nhìn xuống.
Đường Thời thấy
Cố Khuynh Thành chằm chằm nhìn mình, không có một điểm phản ứng, đem túi giấy nhỏ lại lắc lắc ở trước mặt Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành lần thứ hai hoàn hồn, lập tức liền ý thức được bản thân lại nhìn chằm
chằm Đường Thời ngây người, sắc mặt cô hơi hồng, hoảng hót rũ xuống mi
mắt, thấy Đường Thời xách túi giấy nhỏ trong tay, vì che giấu xấu hổ, cô chỉ chỉ túi giấy nhỏ, hỏi: “ cái gì thế?”
Đường Thời đem nhét vào trong lòng Cố Khuynh Thành: “Nhớ kỹ mỗi ngày ăn đúng giờ.”
Cố Khuynh Thành hồ nghi mở túi giấy ra, thấy bên trong có một cái bình màu trắng nhỏ, cầm lên thấy là Vitamin, có chút kỳ quái liếc mắt nhìn Đường Thời .
Đường Thời bình tĩnh đi tới trước ghế sa lon, ngồi xuống,
phảng phất là nhìn ra Cố Khuynh Thành nghi hoặc, ở thời điểm mở máy vi
tính ra, nói một câu: “Đề cao sức miễn dịch, miễn cho gió thổi một cái
đều có thể cảm mạo nóng sốt .”
Cố Khuynh Thành không nói gì, rũ mi mắt nhìn cái bình trong lòng bàn tay một hồi, sau đó nắm chặt, bình
thuốc nhỏ đem bàn tay của cô nhét đầy, lòng của cô cũng theo tràn đầy .
Cố Khuynh Thành hoàn toàn đem ý niệm xuất viện trong đầu không hề để tâm,
trong não cô đều là chuyện Tiểu hộ sĩ tự nói với mình và suy đoán của
mình .?
Ăn cơm trưa, Cố Khuynh Thành không có buồn ngủ chút nào,
lại vì chứng minh suy đoán của mình, cô nằm trên giường bệnh giả bộ ra
ngủ say.
Cách một hồi, cô liền vươn tay, chạm vào chỗ vết thương kết vảy trên người mình chộp tới .
Ngón tay của cô đặt ở chỗ kết vảy, còn chưa cào được hai cái, liền cảm giác
được có người ngồi bên cạnh mình, sau đó cổ tay bị bắt lại .
Lực
đạo rất nhẹ, rất dịu dàng, khiến cho cô hoàn toàn không thể tin được đây là Đường Thời, thế nhưng trên người người đàn ông mùi vị thanh nhã,
không ngừng chui vào hơi thở của cô, rồi lại để cho cô không thể không
tin .
Thực sự như cô đoán, Đường Thời không để cho cô muộn xuất viện, là muốn đợi vảy trên người cô toàn bộ tự động bong ra .
Buổi sáng thời điểm Tiểu hộ sĩ nói cho cô điều này, cô liền bị đả kích rất
lớn, nhưng là bây giờ, thời điểm cô thanh tỉnh thân thể cảm nhận được,
cô mới phát hiện, cổ trùng kích này, khiến cho cô khó có thể chịu đựng .
Cố Khuynh Thành nằm thẳng trên giường, cảm giác nhịp tim mình, thay đổi từng điểm từng điểm.
Tay anh thật ấm áp, cầm lấy cổ tay của cô từ đầu đến cuối không có buông
ra, có một cổ cảm giác kỳ dị, vẫn từ trong lòng bàn tay của cô, chui vào trong lòng của cô.
Qua không biết đã bao lâu, ở thời điểm Cố
Khuynh Thành dần dần buồn ngủ, cô cảm giác được có một con thủ, nhẹ
nhàng mà vuốt lên hai má của mình, động tác rất ôn nhu, mang theo mùi vị quen thuộc.
Cơn buồn ngủ của Cố Khuynh Thành trong nháy mắt biến
mất không còn một mảnh, thật vất vả tim mới bình tĩnh lại, hiện tại so
với trước kia trở nên càng mãnh liệt hơn.
Trong lòng của cô, còn
bắt đầu sinh cảm giác bản thân chưa bao giờ có, cũng không dám nghĩ tới, đó chính là, Đường Thời thật ra là rất quan tâm cô .