Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Chương 327: Chương 327: Nhân Họa Đắc Phúc (17)




Đúng lúc Lục Nhiên cũng thấy được một màn này, cười nhìn nhóm người thiếu niên kéo bè kéo lũ đánh nhau hơi xa một chút: “ Trí nhớ tôi đối với nơi này rất sâu, lúc trước mấy người chúng ta liền đánh như thế một lần, chính là ở trong này.”

Chạy qua cửa trường học một khoảng cách, tốc độ xe liền nhanh lên, rất nhanh từ trong kính chiếu hậu liền nhìn không thấy những bóng dáng thiếu niên cùng một chỗ.

Một tay Lục Nhiên thuần thục khống chế tay lái, một tay rút một điếu thuốc, châm lên hít một hơi, xuyên qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Đường Thời một cái, sau đó nói: “Nếu tôi nhớ không lầm mà nói, lúc ấy còn Cố Khuynh Thành.”

Đường Thời không nói gì, trong lúc đó mặt mày trở nên có chút ôn nhuận, chuyện kia anh nhớ sâu sắc gấp bội lần so với Lục Nhiên.

Thực ra, cho dù hiện tại anh rất nhiều quang vinh chói lọi, trầm ổn nội liễm, anh cũng đã từng có thời khắc kích thích giận đỏ cả mặt vì hồng nhan, chỉ là không biết những thiếu niên này đánh cùng một chỗ là vì chuyện gì? Có phải vì một cô gái chẳng biết lúc nào lặng yên không một tiếng động để vào trong mắt giống anh hay không? Cô gái kia có xinh đẹp bằng Cố Khuynh Thành của anh hay không? Nhất định không có....

Trên đường chứng kiến một đoạn sự việc xen giữa, thời điểm đến chỗ câu lạc bộ Kinh Thành liền triệt để biến thành nhất thời.

Tục ngữ đều nói, đen bạc đỏ tình, nhưng mà những lời này đặt ở trên người Đường Thời hoàn toàn chính là vô nghĩa, gần đây trong đó quan hệ anh và Cố Khuynh Thành rõ ràng vui vẻ, nhưng ở trên bàn mạt chược vẫn làm mưa làm gió, một mình anh thắng ba người Lâm Cảnh Thần, Lục Nhiên, Tô Niên Hoa.

Tô Niên Hoa ngậm một điếu thuốc nuốt mây nhả khói, cầm một thanh mạt trượt trên bàn, sau đó nhìn mạt trượt chỉnh tề chậm rãi bị đẩy lên mặt bàn, Tô Niên Hoa thuận miệng hỏi một câu: “Ai là nhà cái?”

” Còn có thể là ai?” Thời điểm Lâm Cảnh Thần nói những lời này thoáng có chút yếu ớt: “ Anh tôi từ đệ nhất, đến bây giờ liền không thua qua.”

Vẻ mặt Tô Niên Hoa kinh ngạc nói: “Nói cách khác từ vừa mới bắt đầu ngồi xuống đến bây giờ, tôi chính là thua thua một mạch?”

” Lão ngũ, cậu thật thông minh.” Lục Nhiên dập điếu thuốc trong tay, bình tĩnh ung dung sờ bài đánh.

” Dựa vào....” Tô Niên Hoa thấp giọng mắng một câu thô tục, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói thầm một câu: “Đổi lại là ai thắng đều tốt a, anh tôi thì làm sao, muốn không nợ nần có thể hoàn toàn đánh bại anh ấy.”

Đường Thời chậm rãi sờ một tấm bài, nhìn lướt qua Tô Niên Hoa: “Lão ngũ, tôi không ngại cậu để cho tôi hoạt động gân cốt.”

Lời này Đường Thời nói nhẹ nhàng, Tô Niên Hoa lại tươi cười rạng rỡ nhìn Đường Thời: “ Anh, em thuần túy là nói đùa, không khí sinh động a.”

” Chậm.” Đường Thời thuận tay ném một bài: “ Vừa lúc mấy ngày nay tôi ngứa tay khó nhịn, đợi lát nữa chơi ván này, lão Nhị lão Tam hai cậu tránh ra...”

Đường Thời còn chưa nói xong, điện thoại trong túi anh liền vang lên.

Đường Thời lấy ra điện thoại di động, vừa mới chuẩn bị nói cho hết lời vừa rồi nói một nửa liền nhìn thấy số gọi đến biểu hiện hai chữ “Khuynh Khuynh” này, nháy mắt Đường Thời ngậm miệng tiếp điện thoại.

” Người nào gọi điện thoại tới? Coi vẻ mặt thâm trầm anh tôi kìa.”

Tô Niên Hoa nhỏ giọng than thở một câu đổi lấy một cái trừng mắt của Đường Thời, sau đó liền nghe thấy Đường Thời giọng ôn nhu nói ba chữ với người trong di động: “Làm sao vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.