Tên thủ lĩnh tham lam nhìn mặt của Cố Khuynh Thành, lòng ngứa ngáy
khó nhịn nói: “Yên tâm, đợi lát nữa thiếu không chúng mày. . .”
Mấy người kia nghe được những lời này của tên thủ lĩnh, cười hắc hắc, rồi đều tránh đi .
Tên thủ lĩnh nhìn chằm chằm mặt của Cố Khuynh Thành, tràn đầy phấn
khởi cười cười, giơ tay lên, bắt đầu cởi dây lưng bên hông ra.
Cố Khuynh Thành nghe được âm thanh rắc rắc, cả người theo bản năng
lùi ra sau, sau đó cô liền thấy người đàn ông kia, áp sát về phía cô.
Cô còn muốn trốn ra đi, thế nhưng tường phía sau cũng cũ nát bẩn thỉu, cô không còn chỗ thối lui .
Cô muốn trốn, nhưng cổ tay cổ chân đều bị trói, cô không thể trốn được .
Cố Khuynh Thành chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông kia, xông lên đè xuống trên người của mình .
Tay gã đều còn không có chạm vào da thịt của cô, chỉ vừa mới dật
khoác áo khoác bên ngoài của cô ra, cô liền cảm giác được một cổ buồn
nôn .
trong lòng cô rõ ràng, sự phản kháng của chính mình, sẽ làm cho mình
ăn rất nhiều cái đắng, cô cũng không rõ lắm hiện tại Đường Thời đến đâu
rồi, thậm chí cô cũng không biết, rốt cuộc anh có thể kịp tới cứu mình
hay không, coi như là hủy diệt sự trong sạch của mình khiến cô không thể gả cho Đường Thời, cô cũng thực sự không thể tiếp nhận nhận một người
đàn ông xa lạ đầy chán ghét, đụng vào mình.
Cố Khuynh Thành rất khẩn trương, thế nhưng, loại khẩn trương này ở thời khắc mấu chốt lại làm cho cô một trấn định.
Cô biết, cô chỉ có thể phản kháng một lần, hơn nữa phải bất ngờ, một chiêu là trúng .
Bằng không khiến những người này có phòng bị, cô liền không còn sức đánh trả .
Thế nên, ánh mắt thẳng cô tắp nhìn chằm chằm người đàn ông đến gần
mình, hai chân của cô tuy là bị trói, thế nhưng lúc hai tay người đàn
ông kia chống ở hai bên, cô tay mắt lanh lẹ đem hai cái đùi nâng lên,
dùng đầu gối hướng về phía hạ - thể người đàn ông kia hung hăng huých
vào .
Đây là Đường Thời ở rất nhiều năm trước dạy cho cô, nơi yếu ớt nhất của đàn ông là ở đâu .
Quả nhiên không ngoài dự liệu của cô, người đàn ông kia liện nhảy lên tưng tửng, kèm theo hét thảm một tiếng, trong nháy mắt tái nhợt, cả
người xoay qua, co người lên, tràn đầy thống khổ .
Vốn mấy người kia đã đi ra, nhưng khi nghe thấy tiếng hét liền lập tức rối rít chạy qua.
”Thủ lĩnh, Thủ lĩnh, anh làm sao ?”
” Con tiện nhân . . .” Tên thủ lĩnh một câu nói cũng nói không ra,
liền ôm nửa người dưới của chính mình, hung hăng co người lên, run rẩy.
Một người đàn ông vọt tới trước mặt của Cố Khuynh Thành, giận tím mặt giơ tay lên, cho Cố Khuynh Thành một cái tát: “Con đĩ, mày cũng dám
đánh trả hả?”
khuôn mặt Cố Khuynh Thành bị đánh đau rát, cô hơi cúi đầu một cúi,
một giây kế tiếp liền bị cả người nắm chặt, hung hăng ném qua một bên .
Điện thoại di động vẫn bị cô giấu ở phía sau lộ ra ở trước mặt mọi người .
Một người trong đó người nhặt lên, thấy vẫn trong trạng thái trò
chuyện, biểu tình của gã đầu tiên là lạnh lùng, sau đó đưa điện thoại di động trực tiếp cắt đứt, hung hăng hướng về phía một bên tường ném qua:“Mẹ, con chó này lại gọi điện thoại cầu cứu .”
”Ưm. . .” Người đàn ông vừa nãy bị Cố Khuynh Thành động thủ đánh kia, hướng về phía trên bụng của Cố Khuynh Thành, hung hăng đá một cước:“Mày chán sống hả, lại dám ở dưới mí mắt tao động tay động chân, rượu
mời không uống thích uống rượu phạt, hôm nay tao sẽ để mày nếm thử lợi
hại của bọn tao. . .”