Xuyên qua khe hở cây cối, cô ta nhìn thấy mẹ của Đường Thời cùng Phùng Y Y hướng về phía đài ngắm cảnh đi đến.
Ban đêm đỉnh núi yên tĩnh.
Cô ta trốn ở trong bụi cây có thể nghe rõ ràng mẹ Đường Thời đối thoại cùng Đường Thời ở đài ngắm cảnh.
Lúc này cô ta mới biết được hoá ra cảm giác ám muội mình vừa mới thấy kia đại biểu cho cái gì.
Đường Thời và Cố Khuynh Thành thế nhưng tại đây làm chuyện thân mật nhất giữa nam nữ.
Trình Tả Ý chớp chớp mắt, thu tinh thần mình trở về, cô ta đứng ở
trên hành lang gỗ nhìn chằm chằm phương hướng Cố Khuynh Thành rời đi,
ánh mắt hơi hơi lóe lóe, đáy lòng nháy mắt hiểu được ý nghĩ Cố Khuynh
Thành.
Cô ấy sở dĩ đi đường vòng như vậy bất quá chính là vì không cho người ta phát hiện người vừa mới ở cùng Đường Thời tại đài ngắm cảnh là cô
ấy.
Mà cô ta a?
Lúc này ở đài ngắm cảnh cũng chỉ còn con đường này, nếu là từ nơi này đi ra ngoài chẳng phải là sẽ thay Cố Khuynh Thành đeo nồi đen? (mang
tiếng xấu thay)
Trình Tả Ý cầm gương mang theo bên người ra, liền nương theo đèn mờ
nhạt ven đường, sửa sang tóc bị bụi cây làm loạn, sau đó tao nhã bước
tiếp bước chân, đi theo phương hướng Cố Khuynh Thành vừa mới rời đi đi
đến.
--
Cố Khuynh Thành vòng một vòng, thời điểm lại một lần nữa đi trở về
cửa đại sảnh tiệc rượu, cách nghi thức bắt đầu chỉ có mười phút, tất cả
mọi người đã đến, bên ngoài đại sảnh tiệc rượu đứng hai người bảo an,
mặc dù Cố Khuynh Thành không biết có phải Đường bá mẫu an bài hay không
nhưng mà cô lại biết mình vừa mới xuất hiện cái tâm tư kia là chính xác.
Mặt Cố Khuynh Thành mỉm cười hướng về phía hai người bảo an gật gật đầu, sau đó bước vào quảng trường tiệc rượu.
Tứ Nguyệt vừa mới thấy Cố Khuynh Thành tiến vào liền hướng về phía cô vẫy vẫy tay, Cố Khuynh Thành khẩn khoản bước tiếp bước chân đi tới,
không có chút nào chú ý tới có một người theo sát phía sau mình cũng đi
vào đại sảnh tiệc rượu.
--
Nghi thức chúc mừng tròn sáu mươi năm xí nghiệp Thịnh Đường tự nhiên là cao nhã to lớn, còn mời rất nhiều truyền thông đến.
Thời điểm tám giờ, hai người một nam một nữ điều khiển chương trình
đứng ở trên sân khấu, cô gái điều khiển chương trình mặc lễ phục đỏ
thẫm, giơ micro, vui sướng trình bày lịch sử sáu mươi năm phát triển xí
nghiệp Thịnh Đường một lần.
Đợi cho cô gái điều khiển chương trình nói xong, người đàn ông điều
khiển chương trình dẫn đầu vỗ tay, sau đó mở miệng nói: “Giải thích xong lịch sử chói lọi của xí nghiệp Thịnh Đường chúng ta rồi, như thế liền
chính thức mời CEO đương nhiệm xí nghiệp Thịnh Đường chúng ta là Đường
Thời tiên sinh ở phía dưới lên phát biểu.”
Hiện trường vang lên một loại vỗ tay.
Đường Thời từ bên cạnh sân khấu dẫm xuống bậc thang, tư thái tao nhã ung dung đi tới trung tâm sân khấu.
Anh chờ vỗ tay xong mới giơ micro trong tay lên, mở miệng nói rõ
ràng, âm điệu mát lạnh êm tai: “ Rất vui khi các vị tới tham gia chúc
mừng tròn sáu mươi năm xí nghiệp Thịnh Đường.”