Editor: Quỳnh Nguyễn“ Nếu không có biện pháp, vậy vì sao không đơn giản sự việc, cưới cô ấy làm vợ.”
Cưới cô ấy làm vợ?
Bốn chữ này nói thật đúng là nhẹ, anh cũng muốn cưới cô làm vợ, anh khắc chế mình hiện tại không cần cưới cô làm vợ.
” Nói đơn giản như vậy.” Đường Thời nắm chén rượu trong tay, biểu
tình trên mặt trở nên có chút ngưng trệ, một giây sau anh liền nghiêng
đầu kéo kéo khóe môi hơi hơi cười cười đối với Lục Nhiên, chỉ là cười
như vậy nhìn có chút làm người ta chua xót: “Lão Nhị, không phải tôi
không muốn cưới cô ấy, mà là tôi sợ sau khi tôi cưới cô ấy mới có thể
làm cho cô ấy thực ủy khuất.”
Bây giờ Lục Nhiên triệt để không lời nào để nói, bởi vì anh ta căn
bản không biết, vì sao Đường Thời cưới Cố Khuynh Thành làm sao sẽ làm Cố Khuynh Thành ủy khuất.
Mặt Đường Thời hoảng hốt tạm dừng một hồi, uống một hơi cạn sạch chén rượu, chậm chạp từ từ đứng lên.
” Anh, anh muốn đi đâu?” Tô Niên Hoa ôm một cô gái, nghiêng đầu hỏi một câu.
Anh không trả lời chỉ bước tiếp bước chân hướng cửa phòng được bao,
thời điểm kéo ra cánh cửa phòng được bao mới mở miệng nói: “ Về nhà đi
ngủ.”
Sau đó liền đóng cửa rời khỏi.
Đi ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng, nửa đêm bên ngoài càng trống vắng, Đường Thời đứng ở ven đường, cũng không có sốt ruột lên xe.
Đèn đường mờ nhạt trước mặt chiếu đường phố rộng lớn, nhìn thỉnh
thoảng có chiếc xe nhanh chóng xẹt qua, còn có nam nữ trẻ tuổi uống say
khướt đi qua bên cạnh anh.
Thật lâu sau anh mới giơ tay lên nhìn ngón áp út mình trống không, vươn tay ở mặt trên nhẹ nhàng vuốt ve.
Đúng như lời Lục Nhiên nói, một đôi nhẫn có thể giải quyết toàn bộ vấn đề, nhưng mà anh lại không muốn đi giải quyết.
Anh sợ không phải sau khi cưới Cố Khuynh Thành không thích mình, đáy
lòng anh cũng không phải đau đớn sâu đậm vì chuyện ba năm trước đây anh
vô ý phát hiện, anh sợ rất đơn giản, chính là sợ cô ủy khuất.
Bây giờ đây, anh nhìn cô ở trước mặt anh không có một chút công việc
bản thân như vậy, anh đều đã mệt thay cô, nếu là thật sự kết hôn, vậy
chẳng phải là cả đời?
Cả đời đều thật cẩn thận lấy lòng một người trên lập trường người ta, vậy mệt rất nhiều?
Có lẽ cô không sao cả, cô đã thành thói quen, cô không thích, chỉ đem nghĩa vụ lấy lòng trở thành một loại công việc.
Nhưng mà anh yêu thương cô như vậy.
--
Đường Thời đi ô tô trở lại bãi đỗ xe dưới đất khu nhà ở, anh ngồi ở trong xe một hồi mới mở cửa xe lên lầu.
Thời điểm anh giơ tay lên nhập mật mã, động tác hơi hơi tạm dừng một
chút, sau đó cảm thấy mình có chút suy nghĩ nhiều quá, Cố Khuynh Thành
làm sao nguyện ý ở lại cùng với anh, chỉ sợ hiện tại sớm đã rời khỏi.
Đường Thời nhập mật mã, đẩy cửa ra, đổi giày, đi vào trong lại nhìn
thấy Cố Khuynh Thành quần áo không chỉnh tề cuộn mình ở trên mặt đất.